Edit: Phong Nguyệt 
Tùng Dương Tử nhìn thấy Tần Cửu Khinh, đồng thời nhìn thấy thanh kiếm trong tay hắn. 
Sương tím toả ra, nhưng không phải tử phẩm. 
Đó là một thanh ma kiếm vô phẩm! 
Đây là lý do Tần Cửu Khinh dám làm càn? Hắn cho rằng cầm ma kiếm là có thể khiêu khích Thiên Ngu Sơn, hoành hành Thập Nhị Tiên Sơn? 
Ngông cuồng! 
Tùng Dương Tử nhìn chòng chọc Tần Cửu Khinh: “Dựa vào ngươi mà dám giết ái đồ của bổn toạ?!” 
Tần Cửu Khinh ngước mắt, đồng tử tím đậm ghim chặt Tùng Dương Tử. 
Đủ loại chuyện ở Thiên Ngu Sơn xông vào đầu, ác mộng cha nương chết thảm ồ ạt kéo đến, sau khi chân tướng rõ ràng, vẻ mặt của Tùng Dương Tử làm hắn ghê tởm không chịu nổi. 
Ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú. 
Thân ở tiên môn, tâm như lệ quỷ. 
Tu sĩ chính đạo từ bi hỉ xả mà làm chuyện đê hèn mất nhân tính hơn cả ma tu! 
Cốt liên leng keng, Thiết Thiên toả sương tím nồng đậm, gần như không thể nói là màu tím, mà phải nói là màu đen như bầu trời bị xé rách, sâu bên trong là ánh sáng tím le lói, phản chiếu không cam lòng, oán hận khắc cốt ghi tâm. 
Tần Cửu Khinh không muốn nói với lão chữ nào. 
Đi với người nói tiếng người. 
Đi với quỷ chỉ cần lưỡi dao sắc bén! 
Tần Cửu Khinh cầm kiếm, xuất chiêu như chớp. 
Tùng Dương Tử lùi về phía sau, một tia sấm sét đánh về phía Tần Cửu Khinh, ma kiếm hơi nhấc, nhẹ nhàng chém sấm sét. Tùng Dương Tử hơi kinh ngạc, lão không ngờ tu sĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471914/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.