Edit: Phong Nguyệt
Trên đường về nhà, Đỗ Bân Bân, Đỗ Tam và Đỗ Tứ thổn thức không thôi.
Họ chuẩn bị quá trời, ai ngờ chỉ cần năm quả Xích Đề, quả là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
Đỗ gia cho rằng mình đã đủ xem linh thạch là rác, không ngờ còn có kẻ thoát tục hơn, đem cỏ rác tinh lọc thành linh thạch!
Về đến nhà, Đỗ gia đang định đại sư gỡ bỏ phong ấn thì…
Chưa thấy đại sư đã thấy Tần Cửu Khinh và con trai bảo bối của hắn.
Bạch Tiểu Cốc đổi y phục đen (không bắt mắt, so với đẹp, Bạch Tiểu Cốc sợ bị nhìn chằm chằm hơn),nằm nhoài trên vai Tần Cửu Khinh khóc hu hu: “Cốt không muốn mọc vảy, cốt không muốn biến thành cá…”
E là từ lúc chào đời đến nay, vảy cẩm lý ngàn năm chưa từng bị chê bai tới vậy.
Mà dù Bạch Tiểu Cốc chê nó thế nào, nó cũng không chịu rời khỏi Bạch Tiểu Cốc.
Đỗ Bân Bân thấy Tần Cửu Khinh, sửng sốt, không khỏi nghĩ lung tung: Cường giả đổi ý?
Nghĩ vậy, hắn ta ôm chặt khăn quàng cổ trắng đã không còn vảy cẩm lý ngàn năm từ lâu.
Tần Cửu Khinh: “Các người chưa lấy đồ của mình về.”
Đỗ Bân Bân ngẩn người, nhìn về phía Đỗ Tam; Đỗ Tam cũng ngẩn người, nhìn về phía Đỗ Tứ; Đỗ Tứ bó tay: “Thứ nên lấy đã lấy.” Mục đích của họ là vảy cẩm lý ngàn năm, những cái khác không quan trọng.
Bạch Tiểu Cốc không chịu được nữa, xoay người cởi bao tay, để lộ xương bàn tay, chỉ vào chiếc vảy kia, nói: “Đồ các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471907/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.