Edit: Phong Nguyệt
Người xung quanh ồ lên, vốn dĩ chỉ có ba năm người tò mò do dự muốn thử túi phúc, không ngờ tiểu thiếu niên lại rút được đan dược tử phẩm ngay lần đầu tiên.
Đan dược tử phẩm đó!
Dẫu chỉ là hàng tồn kho của Đỗ gia thì cũng là bảo bối trăm vạn linh thạch.
Nhất là Đan Phù Thịnh Hội sắp mở, không có nhu cầu sử dụng thì vứt vào hội đấu giá cũng kiếm bộn!
Hoá ra năm mươi chín linh thạch đổi trăm vạn linh thạch là có thật, hoá ra họ có thể nhìn thấy bỏ một vốn nhỏ lời trăm triệu trong truyền thuyết.
Điều đáng buồn là chuyện này không có tí xíu quan hệ nào với họ!
Quần chúng vây xem xanh mắt.
Đương nhiên trong túi không có bảo bối, một túi chỉ năm mươi chín linh thạch, nếu còn làm thành túi trữ vật thì Đỗ gia còn buôn bán gì nữa, làm từ thiện cho Thập Nhị Tiên Sơn luôn cho rồi.
Thế nên tất cả đều viết vào giấy, không có gì thì ghi ‘đa tạ chiếu cố’, có thì sẽ bỏ vầng sáng tương ứng và giấy chi chú vào, chỉ cần cầm tờ giấy đến tổng bộ Phúc Lâm Các đổi là xong.
Chủ quầy bị ánh sáng tím làm ngơ ngác, suy nghĩ đầu tiên của gã là hối hận, hối hận đến xanh ruột, nếu gã biết trong mấy cái túi này có đan dược tử phẩm thì gã đã tự mình mở!
Bày quán cực khổ cả ngày, nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm linh thạch.
Một viên đan dược tử phẩm nằm dưới mí mắt gã nhiều ngày như vậy mà gã không biết gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471898/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.