Edit: Phong Nguyệt
Tiểu cốt đầu vừa dứt lời, chân tình cảm động trời đất lập tức thay hình đổi dạng.
Tần Vịnh và Hứa thị: “Khụ… Ta đi dọn dẹp phòng (nấu cơm).”
Lệ quỷ không còn, bọn họ vẫn phải nghỉ ở đạo quán một đêm, nghỉ xong lại tiếp tục đến thôn Thanh Đường.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Mẫu thân, con xắt rau giúp người!”
Hứa thị: “Được.”
Lần nữa nhìn xương ngón tay Bạch Tiểu Cốc, Hứa mụ mụ thấy hơi phức tạp. Đầu ngón út thần thánh chọc một cái là chết lệ quỷ, đem đi xắt rau có phí quá không?
Nhưng Tiểu Cốc thích…
Haizz, chỉ cần con nhỏ thích, chưa chắc làm đầu bếp kém hơn diệt yêu trừ ma!
Ăn tối xong, từng người thu xếp chỗ nghỉ cho mình.
Tần Vịnh và Hứa thị thì thầm trong phòng, mới đầu Tần Vịnh sợ Hứa thị bị lệ quỷ dọa, ôn thanh tế ngữ dỗ dành nương tử.
Hứa thị trông nhu nhược nhưng rất mạnh mẽ, có khi còn lớn gan hơn Tần Vịnh: “Ta không sao.”
Tần Vịnh thấy thê tử quả thật không sao mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỗi người lấy một ngón tay của tiểu bạch cốt ra xem, càng xem càng thích.
Dưới ánh trăng, vòng tay trên cổ tay Hứa thị tinh khiết và mềm nhẵn hơn ngọc dương chi đẹp nhất trần đời, nếu không phải vẫn còn nhìn thấy hình dạng xương khô thì không ai biết đây là do xương khô hoá thành.
Hứa thị thích ngọc thạch pha lê, hiện giờ nhìn chiếc vòng tiểu bạch cốt cho, cảm thấy đẹp không gì bằng.
Thế gian sao lại có màu sắc tinh khiết ôn nhuận sáng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471890/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.