Edit: Phong Nguyệt
Dưới tình huống bình thường, Từ Nguyên Đức không tài nào ra khỏi Từ phủ được, nhưng có Tần Cửu Khinh ở đây, nó có thể nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bị khoá chặt ra, người hầu không thấy nó ra khỏi phòng, tất nhiên không thể ngăn lại, nó loạng choạng đi trên đường cái Hoàng Anh thành rồi dừng trước cửa chính Tần gia.
Mặt trời lên cao, trên đường cái náo nhiệt, có người nhìn thấy Từ Nguyên Đức, ngạc nhiên xôn xao.
Đây không phải tiểu công tử Từ gia sao?
Vị công tử hoành hành ngang ngược.
Thấy nó ở đây không bất ngờ, bất ngờ là nó ra ngoài một mình mà không có người hầu môn khách tiền hô hậu ủng.
Mặt trời mọc hướng Tây?
Sao công tử đi vội vàng thế?
Người qua đường kinh ngạc, không khỏi liên tục ngoái nhìn, Từ Nguyên Đức lâu không thấy ánh mặt trời, hai mắt đau đớn, bước đi lộn xộn.
Nó hai ngày hai đêm không ngủ, tinh thần đã đến cực hạn, đừng nói là nó, cho dù người trưởng thành cũng không chịu nổi tra tấn cỡ đó.
—— Sợ hãi vì giết người.
—— Sợ hãi vì tà tứ quấn thân.
—— Mệt mỏi vì không ngủ được.
Hơn nữa có lời Tần Cửu Khinh dẫn dắt, sao nó chịu nổi.
Đến cửa trước Tần phủ, nó quỳ phịch xuống đất.
Động tác này quá gây chú ý, người đang đi đường lập tức dừng chân nhìn.
Tần Cửu Khinh tuỳ tiện vứt một thuật che mắt lên người qua đường.
Từ Nguyên Đức vừa ngẩng đầu, nhìn thấy “Tần Cửu Tịch”, vô số “Tần Cửu Tịch”.
Khắp nơi đều là Tần Cửu Tịch, xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471886/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.