Edit: Phong Nguyệt
Trở lại thân thể bảy tuổi, Tần Cửu Khinh mở mắt ra.
Bạch Tiểu Cốc đánh giá hắn: “Người thật kỳ quái, hồi nhỏ xinh như búp bê sứ, vậy mà lớn lên lại đẹp tới vậy.” Nói xong, y quay đầu nhìn Cửu Đại Tịch đang ‘ngủ’.
Tần Cửu Khinh chưa bao giờ để tâm ngoại hình của mình, xấu cũng được mà đẹp cũng được, thậm chí thường xuyên nghe khen ngợi còn cảm thấy chán ngán.
Hiện giờ ấy à…
Nhóc xương khô nói gì cũng bùi tai.
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Thấy kỳ quái?”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Khinh: “Nhìn thấy hai bản thân ta, ngươi có thấy quái dị không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Không, Cửu Đại Tịch và Cửu Tiểu Tịch đều là Cửu Tịch.” Linh hồn đều là màu trắng tuyết, như hoa hải đường trắng dưới ánh mặt trời, như ánh nắng ấm áp khi tuyết đầu mùa rơi, mỹ lệ không yếu ớt, dẻo dai độc nhất trong trời đất.
Tần Cửu Khinh cong khóe miệng, khuôn mặt bảy tuổi lộ nụ cười non nớt.
Tần Cửu Khinh hơi rối rắm khi hỏi vấn đề này.
Hắn luôn có ảo giác giành lấy nhân sinh của mình năm bảy tuổi, dù biết linh hồn chỉ có một, dù biết lúc trước mình chỉ mất trí nhớ, nhưng khi nghĩ đến người phụ mẫu chờ là Tần Cửu Tịch bảy tuổi, hắn…
Tiểu bạch cốt đã đánh thức hắn.
Hắn chỉ có một.
Người đến Thiên Ngu Sơn tu hành là bản thân hắn năm bảy tuổi, là chuyện hắn đã trải qua; bản thân bảy tuổi của hiện tại là khởi đầu mới.
Hắn vào đây, nói là trở lại mười ba năm trước, không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471876/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.