dit: Phong Nguyệt
Nghìn năm qua, tiểu bạch cốt chỉ khóc hai lần.
Một lần là hiện tại.Một lần là rất lâu rất lâu về trước, lâu đến mức tiểu bạch cốt không nhớ nỗi là khi nào.
Y sinh ra ở Giáng Sương Cốc, ngoại trừ lệ quỷ gầm rú, chỉ có xương cốt khắp nơi, mình y côi cút, dẫu biết nói nhưng không ai hiểu. Lầm bầm lâu ngày, tiểu bạch cốt không muốn nói chuyện nữa, cứ thế ngẩn ngơ ngồi một chỗ.
Trời mọc trời lặn, tinh khởi tinh diệt, gió hạ lướt qua thu lại tới.
Không nói chuyện, y bắt đầu khổ sở.
Không biết phải miêu tả khổ sở thế nào, giống như trong xương ứ đọng rất nhiều thứ, trướng trướng, đau đau, khó chịu.
Sau đó y khóc.
Một giọt nước mắt lăn xuống hốc mắt, biến thành đá xanh, rơi xuống xương bàn tay.
Tiểu bạch cốt chưa kịp thấy nước mắt của mình.
Ngay sau đó, cơn đau nhức lan khắp toàn thân, xương cốt muốn nứt ra, đau đớn khó hình dung, tựa như bị nghiền nát rồi đông lại, đau đến nỗi ngoài chữ đau ra không còn nghĩ được gì khác.
Đau, rất đau.
Từ đó về sau, tiểu bạch cốt không dám nữa khóc, cũng không dám khổ sở nữa.
Y cố gắng khiến bản thân vui vẻ hơn.
Dẫu Giáng Sương Cốc chỉ có mình y.
May là sau đó y nhặt được thần thư.
Trong thần thư có mỹ thực, có Tần Cửu Khinh, có tương lai.
Thần thư đem cho sự vui sướng vô bờ, y không còn muốn khóc nữa.
Mãi cho đến vừa rồi.
Tần Cửu Khinh không biết nên làm sao khiến y bớt đau, chỉ đành ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471872/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.