Lời Bạch Tiểu Cốc làm Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Trái tim Tần Cửu Khinh mềm nhũn, mở miệng nói: “Không sao, anh…”
Hắn chưa nói xong, Bạch Tiểu Cốc đã ngắt lời: “Em không thể kéo chân anh, xuất sắc như anh phải đến đại học tốt nhất, em không muốn tách khỏi anh, thế nên phải cố gắng đuổi theo.”
Trong lòng Tần Cửu Khinh nóng hầm hập: “Tiểu Cốt, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn cười: “Sao là miễn cưỡng? Chuyện em muốn làm nhất là được ở bên anh!”
Y nói như vậy chẳng khác gì rót mật vào tâm can Tần Cửu Khinh, ngọt đến ngứa ngáy.
Tần Cửu Khinh ôm chặt y, hơi thở phả sau gáy y: “Em như vậy làm anh không nỡ thả em về.”
Bạch Tiểu Cốc tê dại, mềm nhũn trong lòng hắn: “Em cũng không muốn chạy.”
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, buông y ra: “Vậy… học thêm suốt đêm đi.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Khinh: “Hối hận?”
Bạch Tiểu Cốc nghiến răng nghiến lợi: “Đồ lừa đảo!”
Thật ra Tần Cửu Khinh không lừa y, hắn chỉ nói đùa thôi, nhưng Bạch Tiểu Cốc luôn muốn nói câu này, tựa như vô số năm trước, hắn từng hứa rất nhiều lần.
Hắn hứa sẽ không lừa y.
Nhưng y vẫn sợ hãi.
Sợ hắn vì y mà nói dối.
Suốt đêm là không thể, cũng không cần thiết.
Mới đầu Bạch Tiểu Cốc còn thất thần, một lát thầy Tần, một lát muốn hôn, một lát khát nước, một lát muốn ăn trái cây…
Cái gì Tần Cửu Khinh cũng thoả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247825/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.