Đây là một từ đa âm, một tiếng là một nghĩa khác, hai tiếng là một nghĩa khác.
*聊: là nói chuyện, 撩: trêu, cả hai đều có cách đọc gần giống nhau.
Bạch Tiểu Cốc vô cùng chắc chắn Tần Cửu Khinh nói hai tiếng, nghĩa chữ “nói chuyện” cũng rất phù hợp.
Vậy rốt cuộc là chữ nào?
Kết hợp với câu trước của Bạch Tiểu Cốc, đương nhiên ý Tần Cửu Khinh là “trêu”!
Nhưng Bạch Tiểu Cốc sao dám đi hỏi, lỡ Tần Cửu Khinh mặt dày nói câu: “Tôi nói là nói chuyện…”
Vậy chẳng phải…
Hèn gì phải dùng giọng, lưu manh!
Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý hắn nữa, cũng không dám nhìn những dòng chữ kia, bèn gõ: “Ngủ.”
Ai ngờ Tần Cửu Khinh nhanh chóng rep: “Ngủ ngon.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Ngủ ngon?
Mới qua mười giờ đã ngủ ngon?
Có còn là thiếu niên đêm thức khuya sáng dậy không nổi nữa không?!
Rõ ràng là Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý, Tần Cửu Khinh chiều theo, y lại không vui.
Ngón tay Bạch Tiểu Cốc lơ lửng trên bàn phím, do dự hồi lâu, không gõ nữa.
Ngủ.
Không để ý thì không để ý.
Ai cần!
Nổi trận lôi đình đi vào giấc ngủ, vậy mà vẫn ngủ rất ngon.
Một đêm không mộng, Bạch Tiểu Cốc dậy sớm thần thanh khí sảng, y rửa mặt bằng nước lạnh rồi mang dép lê đi chuẩn bị bữa sáng.
Chỉ cần đứng dậy là y sẽ xuống bếp.
Chủ yếu là y và Đại Tần sợ người lạ, không mời dì giúp việc, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247814/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.