Edit: Phong Nguyệt
Thể lực Cửu Đại Tịch không tốt lắm, con người lại rất tốt (còn đẹp trai),Bạch Tiểu Cốc không chê hắn.
Nhất là khi liếc thấy cự vật ngã ầm ầm phía sau, tiểu bạch cốt run bần bật kề sát người Tần Cửu Khinh hơn: “Quả nhiên quỷ giới đáng sợ!”
Ban nãy y chỉ đắm chìm trong cảm giác sụp đổ vì trong trắng của bản thân, không có tâm trạng nhìn Quỷ giới, lúc này mới có thời gian đánh giá.
Quỷ giới không âm u hơn Giáng Sương Cốc mấy.
Bọn họ đang ở trên cánh đồng hoang, xung quanh toàn đá, ngoại trừ vài ngọn cỏ ngoan cường, không còn loài thực vật nào khác. Địa phương hoang vắng không hiếm, hiếm ở chỗ đá có màu đỏ sọc đen, mặt đất trơn cứng vì thế trở nên nhơm nhớp.
Cách họ ba bốn trượng là hung thú bị chém thành hai nửa, chết không nhắm mắt.
Không thể trách tiểu bạch cốt thét chói tai, hung thú trông cực kỳ đáng sợ, thân thể như ngọn núi nhỏ, cái đầu cao bằng bốn năm tiểu bạch cốt, khổ người khổng lồ. Lông mao dày đặc đen nhánh, chân sau to lớn khoẻ mạnh, chân trước bén nhẹn, trong cái mồm máu toàn răng, đôi mắt màu vàng u ám mở to như đèn lồng, hai đồng tử đỏ au.
Tiểu bạch cốt lơ đãng đối diện với nó, sợ tới mức nhanh chóng “nhắm mắt” —— Chết rồi còn đáng sợ như vậy, không hổ là Quỷ giới!
“Ngươi lại không có sức sao?” Bạch Tiểu Cốc hỏi Tần Cửu Khinh.
Lần này Tần Cửu Khinh không ngất xỉu: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc nhát gan nhưng rất cẩn thận: “Hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/269563/chuong-14.html