Chương trước
Chương sau
* 山水一程,三生有幸: Nghĩa là có thể đi cùng nhau một đoạn đường là gom hết may mắn cả 3 đời. (dùng khi tạm biệt)
Cố Nghiên nghe Diệp Niệm Ninh nói vậy thì có hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, "Ừm, rất nhiều."
88 trộm liếc nhìn vẻ mặt của Cố Nghiên, hơi ngạc nhiên vì tâm trạng của hắn có vẻ cũng không tệ lắm. Diệp Niệm Ninh là người duy nhất ở trước mặt Cố Nghiên nói hắn là kẻ cô đơn mà hắn lại không tức giận.
Không những không làm tên thần kinh này tức giận, hắn thế mà còn mỉm cười, so amazing!
Thấy 88 đang thất thần, Cố Nghiên khẽ ho một tiếng, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. 88 lấy lại tinh thần nhìn sang, hắn nhàn nhạt nói: "Muốn ăn cơm, thì tự đi tìm phục vụ lấy bát đũa đi."
88 liếc nhìn đồ ăn trên bàn, lắc đầu bảo: "Tôi không ăn."
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn 88, nghe thấy nó nói không ăn thì cúi đầu nhìn mấy món trên bàn, "Là do đồ ăn không vừa miệng cậu sao? Hay là cậu gọi thêm vài món đi."
Cậu đưa thực đơn qua, 88 sửng sốt mất một lúc. Khi nhận thực đơn thì hốc mắt đã ửng đỏ, há hốc miệng, dường như có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói một câu "Cảm ơn".
Diệp Niệm Ninh không hiểu tại sao 88 lại lộ ra vẻ mặt này, nhưng hiện tại cũng không tiện hỏi nhiều. Sau khi giúp 88 gọi phục vụ tới, cậu lại tiếp tục cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Bữa cơm này ăn rất lâu, có lẽ là do tâm tư của cả ba đều không đặt trên bàn ăn nên thời gian mới có vẻ dài hơn bình thường.
"Cậu Diệp, vậy tôi và Tiểu 8 đi trước."
Cố Nghiên nhận lấy hóa đơn mà phục vụ đưa cho, đứng lên nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh đứng dậy nhìn bọn họ, muốn giữ 88 lại nhưng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể khô khan bảo: "Ngài Cố, nếu anh rảnh rỗi thì có thể thường xuyên đến tìm tôi."
Tuy lời này cậu nói với Cố Nghiên, nhưng ánh mắt lại dừng trên người 88. Cố Nghiên và 88 đều hiểu ý trong lời nói của Diệp Niệm Ninh, nhưng cả hai đều không vạch trần.
Cố Nghiên cũng không đáp lại, chỉ nhíu mày nhìn 88.
Đôi mắt 88 lóe lên ánh nước, giống như chỉ một giây sau là sẽ bật khóc thảm thiết, nhưng nó lại nhấp môi cười, chậm rãi nói: "Ký chủ, sau này cậu nhớ phải ăn ít kẹo và đồ ăn vặt lại nhé, ăn nhiều quá cũng không tốt đâu. Còn nữa, chúc cậu và đối tượng mang năng lượng sẽ sống trọn đời bên nhau! Cậu tuyệt đối đừng buồn vì tôi rời đi, bởi vì sau này nếu không có tôi, nhất định cậu sẽ càng vui vẻ hơn. Tôi đi rồi... Cậu nhớ phải sống thật tốt..."
"Tiểu 8, đi thôi."
Cố Nghiên không thích 88 như vậy, chờ nó nói hết lời liền túm nó khỏi phòng bao riêng.
Diệp Niệm Ninh cầm khăn giấy khẽ lau nước mắt. Tuy ở một khía cạnh nào đó cậu và 88 xem như là đối tác, nhưng sau mấy tháng ở chung, tình cảm giữa hai người đã không thể chỉ hình dung bằng bốn từ "Hợp tác cùng có lợi'' nữa.
88 hiểu tâm sự của cậu, cũng đã giúp cậu rất nhiều việc, bao gồm cả chuyện tình cảm với Thời Yến An. Nếu không nhờ có 88, rất có thể sẽ chẳng bao giờ cậu quen được Thời Yến An.
Dù rằng đôi khi 88 tuyên bố nhiệm vụ rất không hợp lý, mà cậu thì lại hoàn toàn không rõ những chuyện của của 88. Thế nhưng đối với cậu, 88 vẫn luôn là một người bạn đặc biệt và đáng quý.
Cậu chậm rãi kéo cửa phòng bao ra, các fan canh giữ dưới lầu thấy cậu bước ra thì bắt đầu hét chói tai. Cậu không trả lời bọn họ, chỉ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của 88 và Cố Nghiên. Dường như 88 cảm ứng được, dừng chân, quay đầu lại nhìn cậu.
"Tôi muốn nói với cậu ấy một việc."
88 ngẩng đầu nhìn Cố Nghiên, kiên định nói.
"Là chuyện của Diệp Thanh Lâm."
"Ừm."
Cố Nghiên cũng nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, khoảng cách giữa họ có hơi xa nên hắn không thấy rõ vẻ mặt của Diệp Niệm Ninh. Nhưng chỉ cần nghĩ kỹ một chút là biết, nhất định lúc này Diệp Niệm Ninh không buông bỏ được.
Chỉ là một hệ thống rời đi mà đã luyến tiếc thành như vậy, nếu biết anh trai ruột của mình ra đi, không biết cậu ta sẽ khổ sở đến chừng nào nữa.
Hắn cũng không phải một người vô tình. Diệp Niệm Ninh đã chăm sóc 88 giúp hắn lâu như vậy, đương nhiên là hắn muốn cảm ơn. Nhưng nếu nói cho Diệp Niệm Ninh biết chuyện đó, vậy thì quy tắc của thế giới này sẽ không để bọ rời đi một cách dễ dàng. "Chỉ có thể nói chút thôi."
Cố Nghiên thở dài, vươn tay xoa đầu 88.
Nếu chỉ nói một chút, chắc có lẽ quy tắc của thế giới này sẽ không tức giận đâu nhỉ...
88 được Cố Nghiên đồng ý, ngay lập tức vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, đồng thời ôm chặt lấy cậu.
Diệp Niệm Ninh nghĩ rằng 88 đang tiếc nuối vì phải chia tay với mình, cậu vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi 88.
"Ký chủ, vào tháng 12 tới, anh trai cậu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, xin cậu hãy nhớ rõ tuyệt đối không được rời khỏi anh ta quá xa. Tôi không thể nói rõ mọi chuyện được, chỉ có thể nhắc nhở cậu chừng này thôi."
88 nhỏ giọng nói bên tai Diệp Niệm Ninh.
Mặc dù trong lòng Diệp Niệm Ninh vẫn có chút hoài nghi, nhưng vẫn ghi nhớ kỹ lời dặn dò của nó, dù sao thì 88 cũng có năng lực đoán trước nguy hiểm. Vả lại 88 còn cố ý nói anh cậu sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng, vậy thì cậu càng phải ghi nhớ thật kỹ. "Được, anh sẽ nhớ rõ."
"Tiểu 8!" Cố Nghiên cất bước về phía bọn họ, 88 quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó nghẹn ngào nói với Diệp Niệm Ninh: "Ký chủ... Cậu tuyệt đối đừng có quên tôi đấy... Tôi sẽ tranh thủ trở về thăm cậu... Lúc đó cậu nhất định phải nuôi tôi..."
"Cậu yên tâm, chỉ cần cậu tới tìm anh, anh đây nhất định sẽ nuôi cậu. Còn nữa, anh sẽ luôn luôn ở thế giới này chờ cậu."
"Ký chủ... Sao cậu lại tốt như thế..."
Tự dưng được phát thẻ người tốt, Diệp Niệm Ninh khẽ cười, "Được rồi, đừng khóc nữa, khó coi lắm. Cố Nghiên đang đợi, cậu mau đi đi."
88 buông Diệp Niệm Ninh ra, lùi về sau vài bước, sau đó khom người, cúi đầu tạo thành một góc 90 độ với Diệp Niệm Ninh, vô cùng biết ơn nói: "Cảm ơn Diệp tiên sinh đã giúp tôi, đại ân đại đức này Cố Yên Gia tôi suốt đời khó quên! Sơn thủy nhất trình, tam sinh hữu hạnh, ngày sau nếu gặp lại, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu gấp trăm lần." Nói xong, 88 không quay đầu đi theo Cố Nghiên.
Diệp Niệm Ninh không nhúc nhích, chỉ đứng mãi ở trên lầu, cho đến khi hai người họ ra khỏi cửa nhà hàng rồi, cậu mới đi xuống.
Cố Yên Gia? Là tên của 88 sao?
Cũng không biết họ dùng cách gì để trở về, hy vọng đường đi thuận lợi!
Các fans trông thấy Diệp Niệm Ninh xuống lầu thì vội vàng vây quanh cậu, Diệp Niệm Ninh nhìn sơ qua nhân số ở đây, có hơi đông.
Cậu gác lại dòng suy nghĩ, ký tên cho bọn họ, sau đó chụp ảnh với các fans rồi trở về khách sạn.
Về đến khách sạn, Tống Tử Khiêm đang ăn xiên que, thấy vẻ mặt cậu uể oải, bộ dáng ỉu xìu, quan tâm hỏi: "Cậu sao vậy? Ai chọc cậu?"
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, ngồi xuống cạnh anh, tiện tay cầm một xiên lạp xưởng lên ăn.
Tống Tử Khiêm thấy cậu như vậy cũng không hỏi nhiều, yên lặng đẩy ít đồ ăn còn lại tới trước mặt cậu rồi cầm điện thoại lên lướt Weibo. Diệp Niệm Ninh không có tâm trạng ăn uống, ăn hết một xâu cũng lấy điện thoại ra.
Trước tiên, cậu mở WeChat ra muốn hỏi Cố Nghiên xem liệu hắn có thường xuyên dùng số WeChat này hay không.
Nhưng cậu tìm trong danh sách cả nửa ngày cũng không tìm được Cố Nghiên. Trong tình huống này, nếu không phải hắn xóa kết bạn thì đã hủy tài khoản.
Cậu thở dài, trong lòng cảm thấy buồn bã mất mát.
"Bạn qua mạng mà cậu nói có phải hai người này không?"
Tống Tử Khiêm tùy tiện lướt qua siêu thoại thì thấy video tạm biệt của Diệp Niệm Ninh với Cố Nghiên và 88 ở hành lang lầu hai của nhà hàng.
Diệp Niệm Ninh ghé sát lại gần Tống Tử Khiêm, rồi cùng anh xem hết toàn bộ video.
May là trong video không ghi lại những lời 88 thì thầm với cậu, nhưng những lời cảm ơn và tạm biệt phía sau thì được ghi lại không sót chữ nào. Xem hết video, cậu cảm thấy lòng mình càng buồn thêm, gật đầu ừ một tiếng rồi cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Tống Tử Khiêm kỳ lạ liếc nhìn Diệp Niệm Ninh, rồi cẩn thận nhìn bình luận dưới video, đã có không ít người đang phỏng đoán về mối quan hệ giữa Diệp Niệm Ninh và hai người đàn ông xa lạ kia.
Anh cũng không định làm chuyện này nổi lên, khi đã dọn dẹp bàn xong thì gõ cửa phòng Diệp Niệm Ninh.
Đang chuẩn bị ngủ, Diệp Niệm Ninh nghe tiếng gõ cửa thì lớn tiếng hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Cậu đăng bài Weibo giải thích chút về cái video đó đi, có rất nhiều người đang đoán mò đấy." Tống Tử Khiêm dừng một chút lại nói: "Anh về phòng đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
"Dạ!"
Diệp Niệm Ninh đáp lại, cầm điện thoại mở Weibo, nhanh chóng soạn thảo nội dung, sau khi up bài rồi, cậu mới nằm vào ổ chăn. Bố Ninh chỉ thích đàn ông V: Người khom lưng với tôi trong video là "Con trai" của tôi, tôi từng giúp đỡ cậu ấy. Còn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng gần đó là cha ruột của cậu ấy, và cũng là bạn của tôi.
Đừng đoán mò, đừng bịa đặt, chớ chọc tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.