"Sao tự nhiên tuyết lại rơi rồi?" Diệp Niệm Ninh ôm máy tính đứng ở cửa nhà nghỉ, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dày đặc, oán giận nói. Từ sau hôm đi chơi cùng Hạ Từ Yên đến giờ, mấy ngày nay ngày nào cũng có tuyết lớn. Mắt thấy cách ngày đóng cửa thành phố ngày càng gần, Diệp Niệm Ninh có hơi lo lắng. Nếu như thành phố thật sự đóng cửa, có thể phải đến sang năm mới có tàu hoặc máy bay để về được, cậu vẫn còn phải làm nhiệm vụ đó!! "Tôi đặt vé ngày mai rồi, ngày mai chúng ta đi Thâm Sơn Nguyệt đi." Thời Yến An đi đến bên cạnh cậu, giơ tay bỏ một viên kẹo vào miệng Diệp Niệm Ninh. Bây giờ Diệp Niệm Ninh đã quen với việc được Thời Yến An đút như vậy, cũng không cảm thấy có gì lạ nữa. Cậu vừa ăn kẹo vừa hỏi Thời Yến An: "Đặt được vé à? Hôm qua tôi xem thì thấy còn định dời thêm mấy ngày nữa mà!" "Dự báo thời tiết nói ngày mai trời nhiều mây, nên bọn họ bắt đầu bán vé rồi, chắc cũng sợ tuyết lớn không đi được." "À." Diệp Niệm Ninh đã hiểu gật đầu, "Đúng rồi, anh có mang theo quần áo mỏng không? Thâm Sơn Nguyệt hình như nóng lắm!" "Tôi có mang theo, em thì sao?" "Tôi mang được có mấy cái, qua bên đó nếu thiếu thì đi mua sau vậy." "Ừm." Thời Yến An lấy chiếc máy tính ra khỏi tay Diệp Niệm Ninh, sau đó lại thuận tay đưa cho cậu một cốc cà phê. Diệp Niệm Ninh nhận lấy cà phê cười cười, không nói gì thêm. Ngày hôm sau, Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh chuẩn bị xong thì ra sân bay. Đây là chuyến bay duy nhất trong ngày hôm nay, nếu bỏ lỡ họ chỉ có thể ngồi xe lửa. Diệp Niệm Ninh không muốn đi xe lửa lần nữa đâu, không những thời gian quá dài mà còn ngủ không được yên giấc. Cậu cảm thấy mình đúng là vẫn hợp với cuộc sống của cậu ấm được nuông chiều từ bé hơn, điều kiện hơi kém xíu là cậu sẽ khó chịu tới mấy ngày, cảm thấy như thể mình đang tự ngược đãi bản thân vậy. "Hầy, may mà không trễ!" Sao khi tìm được chỗ ngồi, Diệp Niệm Ninh mới nhẹ nhàng thở ra. Thời Yến An buồn cười nhìn cậu, lại vươn tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh. "Nè, tranh thủ máy bay chưa cất cánh anh chụp giúp tôi một tấm đi, xíu nữa tôi up Weibo." Diệp Niệm Ninh đưa điện thoại của mình cho Thời Yến An, Thời Yến An gật đầu, thuần thục nhập mật khẩu sau đó mở camera chụp ảnh cho Diệp Niệm Ninh. Sau khi chụp xong, Diệp Niệm Ninh mới tắt máy. Chợt nghĩ lại, cậu mới cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng lắm, quay lại hỏi: "Sao anh lại biết mật khẩu điện thoại tôi thế?" "Chính em nói với tôi mà, em không nhớ sao?" Câu sau Thời Yến An nhỏ giọng nói, nghe như lẩm bẩm một mình. Diệp Niệm nhìn anh cúi đầu, đột nhiên có chút cảm giác áy náy. "Ây da, vậy không phải chỉ cần anh nói cho tôi là tôi sẽ nhớ ra sao?" Diệp Niệm Ninh ghé sát với Thời Yến An, nhấp môi, cúi đầu muốn nhìn vẻ mặt của Thời Yến An. Thời Yến An thấy động tác và vẻ mặt đáng yêu này của cậu suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười. "Tối mấy hôm trước, chúng ta uống rượu cùng nhau." Thời Yến An nhắc nhở cậu. Diệp Niệm Ninh nghe được câu này mới nhớ tới, mấy hôm trước cậu nhận được một nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ là uống rượu cùng Thời Yến An. Vì vậy cậu mang rượu chạy đến phòng Thời Yến An đòi uống rượu cùng anh, sau đó vì nồng độ cồn quá cao nên cậu mới uống có hai ly đã say bét nhè. Sau khi say xong thì cậu làm gì... Ôi má ơi! Hình như là cậu nằng nặc đòi Thời Yến An chụp ảnh cho mình, mà hơn nữa còn là ảnh nude... Ôi đệt, mất mặt quá đi 〜(><)〜! Sau khi từ từ nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, Diệp Niệm Ninh chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình quá lẳng lơ quá rồi >"<. Thời Yến An là người đầu tiên nhìn thấy thân thể cậu kể từ khi cậu lớn đến giờ. "À thì... chuyện hôm đó anh đừng để bụng nha, tôi chỉ..." Diệp Niệm Ninh che mặt cạn lời. "Không sao, tôi hiểu mà." Thời Yến An ngẩng đầu cười với Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh hoang mang nhìn lại anh. Anh hiểu cái gì cơ? Tôi còn không hiểu, anh hiểu cái gì thế aaaaa? "Được rồi, em ngủ đi." Thời Yến An đưa bịt mắt cho Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh nhận lấy bịt mắt, không rối rắm thêm nữa, nhanh chóng đeo bịt mắt lên rồi dựa vào một bên bắt đầu ngủ. Nghĩ đến cơ thể trần trụi của Diệp Niệm Ninh, vành tai của Thời Yến An không nhịn được mà đỏ lên. Lúc máy bay hạ cánh đã là tầm một hai giờ sáng. Hai người Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An đã ngủ trên máy bay rồi, nên lúc này cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa. Vì vậy hai người sau khi đem hành lý về phòng khách sạn đã đặt trước thì lại ra đường đi dạo. "Hình như không có chỗ nào chơi được hết nhỉ." Diệp Niệm Ninh nhìn trái nhìn phải, mấy cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24h và một vài quán ăn còn hoạt động. "Xem ra tụi mình chỉ có thể đi dạo trên đường rồi." Thời Yến An nhún vai, bất đắc dĩ nói. "Đành vậy." Màn đêm dày đặc bao trùm lên không gian, chỉ có ánh đèn nhẹ nhàng ấm áp từ đèn đường chiếu xuống. Vạn vật đều chìm vào giấc ngủ, an tĩnh như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ. Cả hai đều không phải kiểu người thích nói nhiều, nên sự yên tĩnh này cũng không khiến họ cảm thấy khó xử gì, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhàng tự tại. "Yến An! Bên kia có máy gắp thú kìa!" Diệp Niệm Ninh chỉ vào chiếc máy gắp thú trong cửa hàng tiện lợi, vui vẻ gọi anh. Cuối cùng cũng có thứ khiến cậu cảm thấy thú vị. "Để tôi vào đổi một ít tiền." Thời Yến An giơ tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh, sau đó đi vào trong cửa hàng. Diệp Niệm Ninh gật đầu, đứng trước máy gắp thú, chuyên tâm nghiên cứu xem xíu nữa nên gắp con nào đây. "Gấu, thỏ, báo hồng, cá heo..." Diệp Niệm Ninh kê đầu vào trên kính, một bên chỉ vào đống thú bông trong lồng kính kể tên từng con. "Cho em." Thời Yến An đưa hơn nửa tiền xu trong tay cho Diệp Niệm Ninh, nói với cậu: "Vừa hay có hai cái. Tụi mình cá cược đi, ai gắp được trước thì phải làm cho đối phương một việc, có được không?" Diệp Niệm Ninh gật đầu, vui vẻ đáp ứng. Thời Yến An nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Diệp Niệm Ninh, ánh mắt lóe lên, khóe miệng hơi cong lên, bỏ tiền xu vào máy gắp thú. "Móa, cái máy này hư rồi! Toàn lừa tiền người ta thôi!" Diệp Niệm Ninh bực bội chửi bậy một câu, cậu đã tiêu hết tiền xu trong tay mà vẫn chưa gắp được con nào. "Đừng nóng, em thích con nào, tôi gắp cho em." Thời Yến An đưa một túi thú bông trong tay cho Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh nhìn chiếc túi toàn là thú bông thì vô cùng kinh ngạc. "Sao anh gắp được nhiều quá vậy?" "Là do may mắn đó." Thời Yến An cười dịu dàng trả lời. Diệp Niệm Ninh không vui bĩu môi: "Tôi thua rồi. Anh muốn tôi làm gì thế?" "Xíu nữa về tới khách sạn em đăng ảnh chụp chung của chúng ta lên Weibo là được." "Chỉ vậy thôi hả?" Diệp Niệm Ninh cứ nghĩ Thời Yến An sẽ bắt cậu làm cái gì khác cơ? Hóa ra chỉ là đăng tấm ảnh thôi, easy game! "Oke luôn." Thời Yến An rũ mắt, trong đáy mắt anh chôn giấu những cảm xúc mà Diệp Niệm Ninh không cách nào hiểu được. "Tôi có thể đăng chung với mấy tấm ảnh khác không? Đúng lúc tôi cũng phải đăng Weibo rồi." "Được chứ." Diệp Niệm Ninh cười cười, những cảm xúc bực bội trước đó nhanh chóng tan biến. Cậu đưa điện thoại cho Thời Yến An, nhờ anh chụp giúp mình mấy tấm hình. Sau khi mua một đống đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi, hai người về khách sạn. Thời Yến An đưa túi thú bông cho Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh một mình ôm nhiều thú bông như vậy cũng chẳng để làm gì, vì vậy mở Weibo lên tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng, thuận tiện đăng tấm ảnh chụp chung của hai người lên cùng. Bố Ninh Online Dỗi V: Nửa đêm mới đến Thâm Sơn Nguyệt. Đảo Bán Miên lạnh quá, chơi được có mỗi một hôm, mấy ngày còn lại tuyết lớn. Tui cứ cảm giác như mình tiêu tiền chạy tới đây xem tuyết vậy đó. Hôm nay tui đi chơi gắp thú với @Thời Yến An. Anh ấy chơi giỏi lắm! Tui tốn hết một đống tiền xu cũng chưa gắp được con nào, còn ảnh thì gắp được hẳn một túi luôn này! Tui giữ nhiều thú bông như vậy cũng chẳng để làm gì, nên muốn mở hoạt động rút thăm trúng thưởng. Mọi người cứ bình luận bên dưới, tui thích bình luận nào thì tui tặng cho người đó. Phí chuyển phát tui sẽ trả, mỗi người chỉ được một con, tặng kèm với ảnh có chữ ký của tui. Tui sẽ rút 5 người bất kỳ, ai được rút trúng thì nói với trợ lý của tui, @Trợ lý của Niệm Niệm sẽ liên hệ lại để chuyển quà. Mọi người nhớ để ý chỉ nhận thông tin từ tài khoản @Trợ lý của Niệm Niệm này thôi nhé, các tài khoản khác nếu nhắn tin nói là trợ lý của tui thì đừng tin. 【 Hình minh hoạ 】【 Hình minh hoạ 】【 Jình minh hoạ 】【 Hình minh hoạ 】 Sau khi đăng Weibo xong, Diệp Niệm Ninh đặt điện thoại qua một bên, lấy 2 con thú bông mình ra khỏi túi, sau đó mới cầm điện thoại lên bắt đầu đọc bình luận. "Thời Yến An? Nói vậy là, hôm trước Diệp Niệm Ninh ở đảo Bán Miên cũng là cùng với Thời Yến An luôn á!!" "Chồi ôi, cô nam quả nam cùng nhau đi du lịch ở thánh địa tình yêu, này là định công khai đấy sao?" "Hello lầu trên, chắc hai người còn đang trong giai đoạn ái muội đó!" "Nãy giờ không có ai quan tâm hoạt động rút thăm trúng thưởng của Niệm Niệm à? Nếu không ai quan tâm thì để mị đây giành vé cho. Niệm Niệm, nhìn em nè, nhìn em nè!!!" "Bố Ninh, bố đưa thú bông cho con đi! Chắc chắn con sẽ đặt nó ở nhà thờ cúng mỗi ngày!" "Ba ba, con gái cũng muốn!" "Tổ tông, anh nhìn bên này nè!" .... Tuy rằng bây giờ đã là rạng sáng, nhưng khu bình luận vẫn rất náo nhiệt, mà nội dung bình luận cũng càng lúc càng kỳ quái, càng lúc càng khôi hài. Diệp Niệm Ninh lượn một vòng, chọn ra mấy bình luận thuận mắt, sau đó gửi cho Trần Ngư Nhi, bảo cô nhắn tin cho những người này. Say khi làm xong, Diệp Niệm Ninh vươn vai. Đã hơn ba giờ, cũng nên đi ngủ thôi. Giờ mà không ngủ nữa thì chắc không ngủ được nữa luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]