—
Ô tô càng chạy càng gần, một tòa biệt thự mang hoa viên đứng sừng sững giữa bãi cỏ xanh mượt như dệt, sâu trong sân gôn cây cỏ xum xuê, bánh xe nghiền qua con đường phủ kín đá vụn, phát ra tiếng vang “lạch cạch lạch cạch”. Tiết Tử Hiên siết chặt hai tay, cắn chặt răng, hô hấp càng trở nên cấp bách, hốc mắt càng trở nên khô khốc.
Hắn lần lượt hít sâu, sợ hãi cùng chờ mong hỗn tạp trong ***g ngực, làm hắn cảm thấy vô cùng áp lực. Cái gì gọi gần hương tình khiếp, giờ phút này hắn rốt cuộc minh bạch. Từng dâng linh hồn cũng vọng tưởng có được cơ hội trở lại một lần nữa, khi nó trở thành hiện thực, hắn lại cảm thấy nặng nề, khiếp đảm, không dám tới gần.
“Đến nhà rồi. Tử Hiên, con làm sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái? Mẹ đã nói không thể xuất viện mà con không nghe! Tiểu Vương, về bệnh viện!” Tiết Lý Đan Ny xuống xe đợi hồi lâu cũng không thấy con trai có động tĩnh, vội vàng khom lưng hướng nhìn vào trong, lại thấy hắn khuôn mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, tựa hồ đang thừa nhận thống khổ cự đại nào đó.
“Con rất tốt, không cần đi bệnh viện.” Tiết Tử Hiên nghẹn giọng mở miệng, cẩn thận nghe, trong tiếng nói còn mang theo run rẩy nghẹn ngào. Hắn nhanh chóng chớp mắt, cấp tốc đem chua xót ùa lên hốc mắt áp trở về, sau đó cất bước xuống xe, đi về phía trước một đoạn lại dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm biệt thự xa hoa bao phủ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-tu-hien/124784/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.