Trương Tự Minh nhìn biểu cảm tủi hờn trên khuôn mặt Quý Cường, trong lòng cảm thấy rất thú vị, tâm tình tốt vô cùng. Người này nhìn vừa tục tằng vừa thô lỗ, tưởng như là một người không để chọc vào, nhưng thật ra thì… rất dễ ăn hiếp mà.
Nhận lấy quà từ Trương Tự Minh, Quý Cường nghĩ rằng y nhất định phải tặng lại hắn món quà đáp lễ. Nhưng y suy nghĩ mãi cũng chẳng biết nên đáp lễ bằng quà gì mới tốt. Đối với Quý Cường mà nói, Trương Tự Minh vẫn mang đến cho y chút cảm giác “sinh vật ngoài hành tinh”, là một người không dễ để lấy lòng.
Đến thứ sáu, Trương Tự Minh nhận được điện thoại của Quý Cường. Giọng nam thô lỗ luôn truyền đến từ đầu kia điện thoại hôm nay bỗng dưng lại líu ra líu ríu.
“Anh… Cuối tuần này… Ừm… Cái gì đó…”
“Có chuyện gì nói mau!” Trương Tự Minh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nắm chặt cây bút trong tay. Biết Quý Cường nhất định là đang muốn nói gì đó, Trương Tự Minh cảm thấy vừa hồi hộp lại vừa chờ mong.
“… Có muốn đến nhà tôi ăn một bữa cơm không?”
Ồ, thì ra là chuyện này. Đi từng bước một, chuyện tốt chuyện tốt. Trương Tự Minh cố gắng che giấu khóe miệng đang cười nói, “Đến chứ.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Quý Cường vốn đang hồi hộp quên mất tiêu những lời đã chuẩn bị, tựa như chạy trốn mà cúp luôn điện thoại, sau đó lại bắt đầu hối hận. Đầu dây bên kia, Trương Tự Minh sau khi đặt điện thoại xuống âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-troi-ngay-mai-co-nang/94683/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.