Ngày thứ hai, giờ Dần một khắc, ta bước qua hồng môn.
Phía bên trong, ánh sáng từ ngọn đèn hắt ra chỉ nhỏ như hạt đậu, trông thật thê lương.
Tiết một thân một mình, khoác áo hoa, ngồi bên cạnh ngọn đèn.
Đằng sau cánh cửa đỏ ấy là cấm địa của nàng, nếu không có sự cho phép, bất cứ ai cũng không được bước vào. Nàng cả đêm không ngủ, chỉ ngồi nơi đó, nhìn chăm chú vào thanh kiếm nằm trên chiếc bàn dài, trầm mặc đến xuất thần.
Đó là một thanh kiếm gãy.
Lưỡi kiếm đã bị gãy ở khoảng một thước ba phân. Chỗ gãy bằng phẳng và nhẵn nhụi giống như bị cắt.
"Mê, ngươi có biết đây là gì không?" Tiết hỏi ta.
Đương nhiên là ta biết, có thể không được hay sao? "Đây là Khinh Bạc."
Thanh kiếm này vốn dài ba thước sáu tấc, nặng khoảng bảy lượng (1). Thân kiếm mỏng hẹp, mũi nhọn lưỡi sắc, dưới ánh đèn mát lạnh như suối, lại có hàn tính như băng, vì vậy lấy tên là Khinh Bạc.
Hơn nữa, nó còn là thanh kiếm duy nhất mà cả đời Tô Vọng Ngôn đã dùng.
Kể từ khi Khinh Bạc gãy đi, y đã rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi chốn giang hồ.
Giờ đây, nửa thanh đoản kiếm này được đặt trên giá gỗ lim. Nó đã ở bên Tiết, cùng nhau trải qua hai mươi năm.
Trong hai mươi năm ấy, Tiết đã gây dựng nên sự nghiệp vang danh khắp tám phương, thống hiệu (2) võ lâm, không ai không thuận theo nàng.
Nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn Khinh Bạc, vẫn tràn đầy tang thương.
Tiết già rồi. Hôm nay là ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-me/19127/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.