Trên đường về, Lục Thành ngồi trên xe không nhịn được bật cười. Nói thật, khi Bùi Quân mở miệng cả anh cũng bị dọa sợ.
Vấn đề về tính hướng tuy anh không kiêng dè để người khác biết nhưng cũng không kiêu ngạo đến mức công khai tại nơi đông người, mà Lục Thành lại càng không muốn chuyện này làm đề tài bàn tán cho người khác. Lục Thành chưa bao giờ nghĩ người bình tĩnh, trầm ổn khi xử lý công việc như ngài Bùi đây lại sẽ làm ra chuyện như vậy. Tuy trong lòng rất đỗi kinh ngạc nhưng lại có một chút ấm áp khác lạ tràn qua khiến khóe miệng anh vẫn luôn nhếch lên, biểu hiện tâm tình giờ đang rất tốt.
“Anh còn muốn cười bao lâu nữa mới vừa lòng?” Ngài Bùi nhướn mày, liếc mắt nhìn Lục Thành.
Lục Thành ở tiệc cưới có uống chút rượu, tuy không nhiều nhưng cũng hơi say. Trên khuôn mặt anh phủ sắc hồng nhàn nhạt hiếm khi thấy được, tóc anh cũng hơi rối tung do mấy lần tựa vào ghế dựa, trong mắt anh lúc này lại tràn đầy ý cười. Thoạt nhìn qua anh giờ này lại có vài phần như trẻ con.
Bùi Quân cũng cùng nở nụ cười, thậm chí vươn tay xoa tóc anh một phen, chỉ trong một thời gian ngắn rồi nhanh chóng thu tay về. Nhìn Lục Thành ngạc nhiên nhưng lại không có cách nào phản kích làm hắn cười vui vẻ.
Lục Thành duỗi thân thể, cười nói, “Một màn kia của anh dọa đến bọn họ, phỏng chừng để bọn họ tiêu hóa tin tức này sẽ mất cả nửa ngày. Dù gì cũng là tại nơi công cộng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-ho/133119/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.