Vùng này nằm dưới núi Thanh Sơn, mà làng Hồ Lô nằm ngay ở khu vực cửangõ của vùng. Đi ra khỏi lòng núi chật hẹp, chính là một vùng đất rộnglớn, ngay cả đất đai hoa mầu, phòng ốc trong thôn xóm đều rất chỉnh tề,tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Tiết Bách chỉ về địa phương phía trước, nói với Diệp Nha: “Nhị tẩu, đối diện chính là trấn Đông Kiều, ta thường đi học ở đó.”
”A, vậy chẳng lẽ mỗi ngày đệ phải đi mất hai canh giờ mới đến trường sao?”
Diệp Nha giật mình nhìn hắn, bọn họ đi một mạch từ nãy đến giờ, đã mất gần một canh giờ rồi, bây giờ mặt trời cũng mọc đến ngọn cây rồi.
Tiết Bách cười nhẹ: “Đi lâu cũng quen thôi mà.”
”Vậy đệ có bạn học không?” Không lẽ ngày nào hắn cũng đi một mình qua nơi hoang vu hẻo lánh này?
”Không, đi một mình cũng tốt, rất yên lặng, buồn thì lấy sách vở banngày ra ôn lại, về nhà không cần học nữa.” Tiết Bách cười với nàng,thấy nàng đã lấy lại sức hắn liền kêu Tiết Thụ tiếp tục đi tiếp.
Diệp Nha đi sau vài bước, nhìn bóng dáng gầy gò của Tiết Bách, có chút đau lòng.
Nhà nàng tuy nghèo nhưng dù gì cũng nằm ở thị trấn, còn như làng Hồ Lô này, muốn đến nơi khác thì phải đi xa như vậy. Nàng thử tưởng tượngtình cảnh Tiết Bách đi một mình trên đường, trong đầu nàng không phảihình ảnh hắn tự do tự tại thoải mái, mà là hình ảnh hắn vào ngày mùađông ngược gió mà đi, ngày hè mưa to đi lại chật vật...
Cũng may, tam đệ là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-gia-tieu-nuong-tu/182066/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.