“Không cần, đệ nói chuyện với đại ca đi, nếu không thì đi đọc sách, ta làm một mình là được rồi.”
Diệp Nha giơ tay lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa của mình ra sau tai,cười nói với Tiết Bách. Nghe Tiết Thụ nói, Tiết Bách đã được nhận là“đồng sinh” (**) rồi, tháng tư năm sau sẽ tham gia thi hương, nếu khôngchừng sẽ thi đỗ tú tài, làm sao nàng có thể làm chậm trễ việc đọc sáchcủa hắn được, đây chính là đại sự làm rạng rỡ tổ tông.
(**Đồng sinh: dùng ở thời Minh – Thanh, chỉ những người đọc sách đã cótư cách khảo thí (do đã vượt qua cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử))
Chống lại ánh mắt sùng bái của nàng, Tiết Bách khó được đỏ mặt, “Ừ” nhỏ một tiếng, theo thói quen đi về phòng tây ôn tập.
Diệp Nha nhìn hắn vào nhà, rồi tiếp tục nhào bột.
Nhào bột xong xuôi, nàng đi vào sân hái một ít đậu que, rửa sạch,thuần thục cắt nhỏ, lúc này bột mì cũng được rồi, nàng hốt đậu để vàomột cái dĩa, sau đó chuyển sang nhào bột mì thành một sợi mì thật dài,cuối cùng dùng dao cắt thành những sợi mì nhỏ dài, vừa vặn.
Nhóm lửa, bỏ sợi mỳ vào nước sôi nấu chín, trụng qua ba lần nước.
Một lần nữa đảo nồi cho nóng, rồi từ kệ bếp bên cạnh Diệp Nha lấy ramột ít dầu đậu phộng bỏ vào nồi, thêm chút tỏi và muối, chờ tỏi tỏa ramùi thơm, thì bỏ đậu vào... Nguyên liệu chỉ có chừng này, nàng chỉ cóthể làm được như vậy.
Vừa dọn bàn xong, chợt nghe tiếng Tiết Thụ hưng phấn kêu to:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-gia-tieu-nuong-tu/182064/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.