Có đi hay không? Diệp Nha cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đi, trên người nàng không có lấy một đồng, cũng không biết bên ngoàithế nào, có thể bị Tôn phủ phát hiện bắt trở về hay không? Về nhà sao?Không, cha mẹ chỉ biết bắt nàng bán lấy tiền, nếu biết biểu thiếu gia có ý đồ với nàng, nói không chừng còn chủ động tặng nàng cho hắn... Khôngtrở về nhà, nàng, một nữ tử yếu ớt có thể đi chỗ nào đây?
Nhưng nếu không đi, chẳng lẽ chấp nhận không danh không phận ở lại như vậy?
”Nương tử...” Diệp Nha ngồi im không nói câu nào, tâm Tiết Thụ tựa như đôi mày xinh đẹp của nàng, gắt gao nhíu lại.
Bị giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng của hắn đánh thức, Diệp Nha cắn môi, épbuộc bản thân nhìn thẳng vào nam nhân ngốc này: “Ta, có thể không đi,nhưng ngươi không được chạm vào ta!” Nàng thật sự không biết nên đi nơinào, nàng đã là người của hắn...
Chân mày Tiết Thụ nhíu lại, tối hôm qua hắn thật sự cảm thấy sung sướng muốn chết, nếu không được chạm vào nàng, vây từ bây giờ phải làm saođây?
Diệp Nha đoán được ý tưởng của hắn, lập tức uy hiếp nói: “Nếu ngươikhông đồng ý, ta sẽ đi ngay!” Con người chính là như thế, nếu như TiếtThụ cậy mạnh ép buộc nàng ở lại, dù nàng có khóc đến chết cũng không thể làm gì, nhưng ngược lại nếu Tiết Thụ lại mềm giọng cầu xin nàng, nàngsẽ ỷ thế lên mặt.
”Ta đồng ý với nàng là được chứ gì!” Tiết Thụ thở phì phò quát lên,xoay người đưa lưng về phía Diệp Nha. So với việc nương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-gia-tieu-nuong-tu/182060/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.