Năm mười một tuổi Diệp Nha bị cha mẹ bán vào Tôn phủ làm nha hoàn.
Tính tình nàng hiền lành, từ lúc vào Tôn phủ, nàng thường xuyên bị cáctỷ muội khác khi dễ, nhưng hầu như việc gì có thể chịu đựng nàng đềunhẫn nhịn bỏ qua. Không cam chịu thì có thể làm gì? Phản kháng lại sao?Nếu ngày nào cũng phải đấu tranh lục đục với nhau như vậy, không bằngnàng chăm chỉ làm nhiều việc hơn một chút để cuộc sống được bình yên. Về sau, bọn họ thấy nàng không phản kháng nên không thèm để ý, cũng khônghùa nhau khi dễ nàng nữa.
Nhưng trên đời vẫn còn có cái gọi là “trong phúc có họa, trong họa cóphúc”, tính cách an phận không tranh đấu của nàng đã lọt vào mắt xanhcủa quản gia Tôn phủ, hai năm sau nàng được điều sang làm việc ở phòngbếp, nhưng sau đó biết nàng thực ra không có khả năng nấu ăn, lại điềunàng vào hầu hạ trong khuê phòng của các tiểu thư. Nếu so với việc phảigiặt quần áo, quét sân trong mùa đông khắc nghiệt năm đó, thì công việccủa Diệp Nha đã rất tốt rồi, nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Vì vậy cho dùbị các tỷ muội hầu hạ trong phòng thiếu gia ghen ghét, khinh thườngnàng, Diệp Nha cũng không buồn để ý đến.
Kỹ năng thêu thùa may vá của nàng không tốt lắm, nhưng nàng là ngườihiền lành hiểu chuyện, vì vậy cuộc sống ở khuê phòng cũng rất bình yên.Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái ba năm ngắn ngủi đã trôi qua,tiểu nha đầu gầy yếu trước kia, giờ đã tựa như cành liễu đâm chồi trởthành một đại cô nương mắt hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-gia-tieu-nuong-tu/182057/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.