Nghe thấy lời nói của Tiết Bách, trong đầu Diệp Nha nhanh chóng hiện ramột vài ý nghĩ, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện trưa nay sao!
Nhưng hắn muốn nói gì với nàng?
Nàng thấp thỏm xoay người, vén rèm cửa, cúi đầu đi vào, cũng khôngnhìn Tiết Bách, đi thẳng đến nơi đựng kim chỉ, sau đó ngồi ở chỗ khác,tìm chỗ rách trên quần áo, thông thạo vá lại. Hắn muốn nói gì thì cứnói, nàng ngoan ngoãn nghe là được, nhưng nếu hắn tới khuyên nàng phảinghe theo Tiết Thụ... Nàng không làm được.
Tiết Bách nhìn Diệp Nha, thấy nàng mặc dù bày ra bộ dáng thuận theo,nhưng môi lại gắt gao mím chặt, liền biết nàng có lẽ đã hiểu lầm ý đồcủa hắn. Đợi một lát, mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Nhị tẩu, ban ngày đệkhông ở nhà, nhị ca có phải luôn dính bên cạnh tẩu hay không?”
Động tác của Diệp Nha dừng lại một chút, ngoài ý muốn với vấn đề của hắn.
Tiết Bách cũng không chờ mong nàng sẽ trả lời, tiếp tục nói: “Tẩukhông nói đệ cũng biết, nhị ca chắc chắn là một tấc cũng không rời khỏitẩu. Huynh ấy chính là như vậy, từ nhỏ đã thế, huynh ấy thích ai nhấtthì cả ngày đều đi theo bên cạnh người đó. Trước khi tẩu tới, huynh ấyluôn đi theo phía sau đại ca, đại ca lên núi săn thú, huynh ấy cũng đi,đại ca ở phía sân sau chẻ củi, huynh ấy liền ngồi xổm ở một bên nhìn,đại ca giao cho huynh ấy làm cái gì, huynh ấy sẽ cố gắng làm thật tốt.Bất quá, từ ngày chúng ta cùng đi thị trấn, đệ đã nhìn ra, người bây giờ huynh ấy thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiet-gia-tieu-nuong-tu/1521938/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.