Edit: Sunlia 
Nàng vội vàng vọt tới mép giường của Vũ Văn Ung, nhìn Vũ Văn Ung sắc mặt tái nhợt, hôn mê không tỉnh, hạ giọng khóc ròng nói: “Vũ Văn Ung! Vũ Văn Ung chàng tỉnh đi! Mấy ngày hôm trước còn tốt, như thế nào chỉ chớp mắt đã thành cái dạng này!” 
Vũ Văn Ung vẫn không có phản ứng, Nguyên Thanh Tỏa lôi kéo tay hắn tiếp tục nói: “Ung, thực xin lỗi, là ta quá ích kỷ! Ta không nên chỉ lo cảm thụ của riêng mình! Lại làm cho chàng nhận thống khổ như vậy! Chàng tỉnh lại, ta đi theo chàng! Chàng đi đâu! Ta liền đi nơi đó!” Đem tay của Vũ Văn Ung vỗ ở chính mình trên mặt, Nguyên Thanh Tỏa khóc đến không kềm chế được. 
Bỗng nhiên cảm giác không đúng, đôi tay này! Không phải là tay của Vũ Văn Ung! (#Sun: Nam chính gian quá ==”) 
Nguyên Thanh Tỏa sợ tới mức ném cái tay kia xuống, gắt gao nhìn chằm chằm người nằm này, bỗng nhiên người nọ thế nhưng ngồi dậy, cười ha ha: “Quả nhiên người hiểu biết Hoàng Thượng nhất vẫn là nha đầu, dưới bầu trời này có thể phân biệt ra Hoàng Thượng thật giả, ta xem cũng chỉ có nha đầu ngươi!” 
Nguyên Thanh Tỏa tinh tế cảm giác giọng nói của hắn, bất giác cả kinh kêu lên: “Hương Vô Trần!” 
Hương Vô Trần thuận tay xé xuống mặt nạ: “Nha đầu, nhiều năm không thấy, ngươi vẫn thông tuệ như vậy.” 
Lúc này ngoài trướng một người đi vào, Thanh Tỏa quay đầu nhìn lại, là Vũ Văn Ung! 
“Chàng!” 
Ngón trỏ Vũ Văn Ung dừng trên môi củanàng, ngăn cản nàng tiếp tục nói tiếp: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiep-tuc-lan-lang-vuong-phi/1562194/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.