*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 14: Mỗi người trong chúng ta đều đang nơi đáy vực sâu.
Lục Thần Phong khẽ nhíu mày, cầm lấy cọ hỏi: "Cậu chắc không? Lỡ tôi vẽ không đẹp thì sao?"
"Quà anh tặng mà." Lâm Triều Sinh trả chỗ cho Lục Thần Phong, "Đương nhiên anh là người làm rồi."
Lục Thần Phong không từ chối, lúc ngồi xuống còn xoay xoay cổ tay, kéo chậu hoa nhỏ lại, khó hơn so với vẽ tranh trên mặt phẳng: "Cậu muốn vẽ gì?"
Lâm Triều Sinh đáp: "Anh quyết định đi."
Ngậm lấy âm tiết cuối cùng, trong đầu Lục Thần Phong hiện lên quang cảnh tầng thượng sau cơn mưa tiết Thanh Minh, bóng lưng Lâm Triều Sinh tựa mình lên ban công ngắm nhìn núi đồi. Vội ngưng dòng suy nghĩ, Lục Thần Phong nhớ lại bức phong cảnh trên tường hành lang, chấm lên màu xanh lam, di chuyển đầu cọ ổn định. Dù đang vẽ trên mặt cong, song đường nét vẫn gọn gàng mượt mà, chỉ vài nét đầu tiên đã phác họa ra đường bờ hồ.
Sau đó là màu xanh lục, dãy núi nhấp nhô trùng điệp hiện lên đầy hoàn mỹ.
Lâm Triều Sinh chăm chú dõi theo từng lớp màu sắc được phủ lên chậu hoa nhỏ, chợt hỏi anh: "Nghề của anh có liên quan đến mỹ thuật đúng không?"
Đưa mắt nhìn Lâm Triều Sinh đang rất ngạc nhiên, Lục Thần Phong có chút cười khổ hỏi ngược lại: "Xem như vậy, đáng giật mình đến thế à?"
"Đương nhiên rồi." Lâm Triều Sinh thở dài, "Dân mỹ thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-vong-ngay-hoa-no/1206359/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.