Chương trước
Chương sau
Cô càng tiến về phía Thẩm An Bình càng cảm thấy ánh mắt anh có điều gì đó không bình thường. Nụ cười của anh như ngưng đọng nơi khóe miệng, cộng thêm ngũ quan hoàn mỹ không có điểm gì để chê khiến người khác chỉ muốn ngắm nhìn. Anh không lúc nào rời mắt khỏi Cố Bình An, rồi tay khẽ nâng lên, uống cạn chút rượu còn lại trong cốc. Mùi rượu nho thơm nồng ùa đến, Cố Bình An lặng lẽ quay trở lại chỗ ngồi, đưa chiếc khăn cho Thẩm An Bình. Thẩm An Bình vẫn nhìn Cố Bình An chằm chặp, không nói gì, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm giống một cái động không đáy, cô chỉ cảm thấy mình như sắp bị hút vào đó, ban đầu cô còn có thể trụ vững, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, quay mặt đi chỗ khác, ngồi xem điện thoại.

Giám đốc Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, tươi cười hỏi: “Tất Nhiễm đâu? Đi vệ sinh rồi chẳng thấy đâu nữa.”

Thẩm An Bình chớp chớp mắt một cách ranh mãnh. “Chắc là gặp được người đẹp nào đấy!”

Giám đốc Dương cười lớn. “Trẻ tuổi thật là hay!”

Thẩm An Bình cũng cười theo. “Đúng vậy!” Cười xong, anh liếc nhìn Cố Bình An như đang nghĩ gì đó.

Thực ra Cố Bình An không muốn quy cách cư xử đáng ghét này của anh là một dạng ghen tuông, vì cô không muốn nghĩ đến chuyện Thẩm An Bình thích mình, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là toàn thân cô đã nổi da gà.

Khi Tất Nhiễm quay trở lại, theo sau lưng anh là một vài nhân viên mặc đồng phục. Họ đang bê thức ăn và bát đĩa, sau đó họ gắp, múc thức ăn cho vào đĩa, đặt xuống chiếc bàn thủy tinh đều tăm tắp dưới sự chỉ đạo của Tất Nhiễm.

Tất Nhiễm lịch sự giải thích: “Mọi người chắc hẳn đều đã mệt, tôi gọi chút đồ ăn, tiện thể dùng bữa luôn, muộn một chút hãy ra về.”

Giám đốc Dương gật đầu vẻ hài lòng, nhìn về phía Tất Nhiễm, ánh mắt tán dương, đương nhiên cũng có ấn tượng tốt về sự chu đáo và tinh ý của anh.

Trong bữa ăn, thỉnh thoảng Tất Nhiễm lại vô tình mà hữu ý nhắc đến Cố Bình An, không những thế còn gắp thức ăn cho cô một cách rất “dịu dàng” khiến Cố Bình An không hề thoải mái nhưng không dám có phản ứng gì trước mặt khách hàng. Về phía Thẩm An Bình, anh vẫn tiếp tục chuyện trò với Giám đốc Dương, gần như không có gì khác biệt.

Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Cố Bình An cũng không chịu nổi nữa, ghé sát Thẩm An Bình, gằn giọng nói: “Sao anh vẫn trơ ra đó chưa đi? Bạn của anh, chẳng lẽ anh không để ý đến nữa à?”

Thẩm An Bình không nói gì, chỉ cười rồi xoa xoa đầu Cố Bình An, tư thế hết sức thân mật, dịu dàng. Cố Bình An cũng đã quen với điều đó, chẳng thấy khác lạ, nhíu mày, nói với anh: “Đáng ghét, sao cứ thích nghịch tóc em thế, rối hết rồi!”

Lúc này, Giám đốc Dương ngồi đối diện cũng không thể ngồi yên, làm như không nhìn thấy gì, đôi mắt ông mở to, hết nhìn Tất Nhiễm lại nhìn sang Thẩm An Bình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cố Bình An cũng chẳng chú ý đến việc không khí trên bàn ăn có phần khác thường, cười vui vẻ rồi chỉ về phía món ăn cách xa chỗ cô ngồi nhất, nói: “Em muốn ăn món này.”

Cô còn chưa kịp nói hết, hai đôi đũa cùng chĩa về phía đã thức ăn đó.

Thẩm An Bình và Tất Nhiễm cùng ngẩng lên, nhìn người còn lại. Ánh mắt Thẩm An Bình vẫn sâu hun hút như chẳng nhìn thấy đáy, khóe miệng khẽ nở nụ cười như có như không, còn Tất Nhiễm thì mỉm cười như không có việc gì xảy ra.

Cố Bình An biết sắp có chuyện, đứng dậy, cười tươi tắn, rụt rè đưa tay ra, lên tiếng giải vây: “Hóa ra mọi người đều cùng sở thích, thích ăn món này à?” Đôi đũa của cô vẫn chưa kịp chạm vào đĩa thức ăn đã thấy chân bị hẫng, người lập tức đổ nghiêng về phía Thẩm An Bình. Cô túm lấy Thẩm An Bình theo phản xạ tự nhiên, còn anh cũng lập tức đỡ lấy cô, nhưng chẳng ngờ cánh tay quệt vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn, chiếc cốc rơi xuống, anh đưa tay ra bắt lấy.

Chiếc cốc vuột khỏi tay anh, rơi xuống mặt sàn, một tiếng “choang...” vang lên, chiếc cốc vỡ vụn, những mảnh thủy tinh sắc nhọn lởm chởm, một mảnh vỡ bắn vào tay Thẩm An Bình, trên cánh tay trần thon dài của anh lập tức xuất hiện một vết cắt, anh còn chưa thấy đau đã nhìn thấy máu rỉ ra, nhỏ từng giọt trên tấm thảm.

Thẩm An Bình lập tức bịt chặt vết thương, quay ngoắt người lại, quay lưng về phía Cố Bình An. Cùng lúc đó, Tất Nhiễm ngồi đối diện bỗng hét lớn: “Bình An, đừng nhìn!”

Nhưng đã quá muộn, Cố Bình An chỉ cảm thấy một hình màu đỏ tươi nhe răng và móng vuốt ập xuống, vồ lấy cô, tim cô đập thình thịch, một luồng hơi lạnh toát bao trùm lưng cô. Cô cảm thấy trước mắt mình tối sầm, chân tay mềm nhũn, muốn bám vào vật đó nhưng cuối cùng chẳng bám được vào bất cứ thứ gì, đầu óc trống rỗng, cô ngất đi...

Giám đốc Dương chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn khung cảnh trước mắt, lắp bắp hỏi: “Việc này... là sao?”

Hai người con trai đều thở dài một tiếng, chẳng hẹn mà đồng thanh trả lời: “Cô ấy bị chứng sợ máu.”

Toàn thân Cố Bình An mềm nhũn, cô nằm thượt trên sofa, sắc mặt trắng bệch, giống như một con búp bê vô hồn.

Lông mày Thẩm An Bình khẽ chau lại, một tay anh ấn nhẹ lên vết thương, muốn tiến đến nhưng lại không thể.

Tất Nhiễm nhìn thấy điều đó, khẽ thở dài, nói với vẻ không còn cách nào khác một cách ngây thơ vô số tội: “Xem ra Tổng giám đốc Thẩm không thể chăm sóc cho Cố Bình An được rồi, tôi đành phải giúp một tay vậy.” Nói xong, anh nhún vai hết sức thoải mái, điệu bộ ấy cũng khiến người trước giờ luôn điềm đạm, bình tĩnh như Thẩm An Bình có vẻ mất bình tĩnh, đồng tử co lại rồi dần dãn ra, tay giữ vết thương, không nói lời nào, toàn thân giống như đang ngâm trong nước lạnh khiến người khác không dám lại gần.

Một lúc lâu sau, anh quay trở về với thói quen chẳng cần quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cười, nói: “Vậy thì cảm ơn anh trước.”

Tất Nhiễm hơi nhướn mày, bước về phía trước, bế Cố Bình An lên, khi đã đứng vững, khẽ liếc về phía Thẩm An Bình, sau đó tiến thẳng về khu vực y tế...

Cố Bình An về nhà rất muộn. Sau khi cô tỉnh, Tất Nhiễm nhất quyết đòi đưa cô đến bệnh viện, làm hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác. Anh còn chưayên tâm, cuối cùng mấy bác sĩ còn bị anh ép buộc, không còn cách nào khác đành phải kê cho cô mấy loại vitamin, sau đó anh mới chịu dừng lại.

Tất Nhiễm là người rất biết thương hoa tiếc ngọc, mặc dù rất mệt mỏi, vẫn đưa cô về tận nhà rồi mới rời đi. Nhưng Cố Bình An thì chẳng thấy có gì phải ngại, đến một ly nước cũng không mời.

Lúc này Cố Bình An chỉ tò mò vì sao sau khi cô tỉnh lại, không thấy Thẩm An Bình ở bên. Trước đây, anh xuất hiện mọi lúc mọi nơi, gần đây, đến thời gian gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay anh đến là để giúp đỡ cô, cứ nghĩ rằng tất cả đã quay trở lại bình thường, nhưng cô ngất đi mà chẳng thấy anh đâu, nói là thất vọng thì cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, thế giới không có Thẩm An Bình với Cố Bình An luôn là một thế giới bị khuyết thiếu.

Một mình đi qua đi lại trong phòng, đèn cũng không muốn bật, nhìn đường phố đã lấp lánh ánh đèn ngoài cửa sổ, Cố Bình An chợt cảm thấy cơ đơn. Cô đi giày, bước ra ngoài, chuẩn bị đi ăn đêm.

Vẫn chưa đến mười một giờ, những bảng hiệu rực rỡ làm sáng bừng con phố đông đúc, nhộn nhịp. Cố Bình An rảo bước một cách vô định, những anh chàng đẹp trai đang khoác tay những cô nàng tóc vàng, đôi chân dài miên man bước đi trên con phố rộng thênh thang.

Cố Bình An giơ tay vẫy một chiếc xe điện, đưa cho tài xế một cái tên rất nổi tiếng gần đó. Tài xế là một bác trung niên đầu hơi hói, chiếc xe điện nhỏ hẹp qua tay bác sửa sang, có thêm một mái che màu đỏ đậm. Xe vừa khởi động đã bắt đầu rung lên, Cố Bình An cảm thấy lớp da dưới chân rung đến tê tê. Bên tai có tiếng vo ve, càng lúc càng lớn.

Cố Bình An co đôi chân dài, ngồi trong xe, lưng hơi cúi phóng tầm mắt ra xa, ngẩn mặt, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì, những ngón tay thon dài nghịch mái tóc buông xõa.

“Đáng ghét, một lũ đáng ghét! Đến một chút kiên nhẫn cũng không có, tưởng là đi xe xịn thì ghê gớm lắm à, bấm còi cái gì chứ!” Bác lái xe điện nói vẻ bất mãn, tức tối. Cố Bình An cũng quay đầu nhìn theo phản xạ, ánh đèn sáng chói trên con phố xe cộ đông đúc về đêm khiến cô chói mắt, cô chỉ cảm thấy mắt mình như nhòađi, cô dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy.

“Bác tài ơi, bác đưa cháu về nhà đi, tự nhiên cháu lại không thấy đói nữa.”

Cố Bình An như người thất thần, quay trở về nhà, tìm khắp trong bếp, cuối cùng tìm thấy một gói mì ăn liền, đập thêm một quả trứng, vậy là xong bữa lót dạ đơn giản. Cảm thấy chán ngắt, không có việc gì làm, cô lôi chiếc vòng ra, lắc liền một trăm cái, mồ hôi tứa ra như tắm, vậy mà cô chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.

Cô ngồi trên sofa xem tivi, những chương trình ban đêm nhạt nhẽo, những show giải trí được phát đi phát lại khiến Cố Bình An chẳng có chút hứng thú. Cô bỗng ngồi thẳng người, nhớ ra điều gì đó, lục lọi mớ đồ dùng trong ba lô, lôi ra chiếc điện thoại.

Mười cuộc gọi nhỡ, hai cuộc của Tất Nhiễm, tám cuộc là của Thẩm An Bình.

Cố Bình An cầm điện thoại, quỳ dưới sàn nhà, chiếc điện thoại vỏ kim loại cũng phát nóng trong bàn tay cô, gương mặt tươi tỉnh, cô nhìn chăm chăm vào màn hình, hai phút sau, chiếc điện thoại bắt đầu rung, tiếng chuông vang lên.

Cố Bình An nhìn biểu tượng nhân vật người máy đang nhảy múa trên màn hình, để cho nó nhảy tới hơn bốn mươi nhịp rồi mới lười nhác bắt máy.

“Cũng chịu nghe rồi à?” Giọng của Thẩm An Bình không cao cũng không thấp, chẳng nhận ra chút cảm xúc, nhưng lời nói rõ ràng là đang tức giận.

Cố Bình An xoa xoa khóe miệng hơi nhếch lên, không giấu nổi vẻ thích thú. “Ừm.” Câu trả lời của cô vô cùng đơn giản nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp, tim đập cũng không nhanh, một thứ cảm xúc kỳ lạ từ từ xuất hiện, giống một sự thỏa mãn, một kiểu được đền đáp.

“Lần sau đừng ra ngoài muộn như vậy nữa, không an toàn.”

“Hả?”

“Lúc nãy anh bấm còi phía sau em suốt, chẳng biết em đang nghĩ gì mà không phát hiện ra.” Giọng nói của Thẩm An Bình có ý trách móc.

Cố Bình An “à” một tiếng, bật cười. “Thì ra anh chính là cái tên đáng ghét đó?” Cô nhớ lại những lời khi nãy của bác tài xế, tiếng cười càng lớn.

“Ý em là sao?”

“Không có gì.” Cố Bình An xua xua tay, gương mặtnghiêm túc hơn. “Muộn thế này rồi, tìm em có việc gì?”

Thẩm An Bình tỏ ra bất mãn, hỏi lại: “Không có việc gì thì không được tìm em sao?”

“Được được, đương nhiên là được.” Cô gật đầu lia lịa, lông mày bỗng nhướn lên. “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Ở ngoài.”

“Ừm.”

Cuộc nói chuyện của hai người chỉ dừng ở đó, hai đầu điện thoại chìm vào im lặng, Cố Bình An đang định nói lời tạm biệt rồi cúp máy.

Cô chầm chậm bước đến bên ban công, chưa đi ra ngoài đã nghe thấy phía dưới vang lên tiếng còi hụ cảnh sát, trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng còi hụ inh ỏi trở nên cực kỳ rõ ràng, Cố Bình An hơi nhíu mày.

Cô nhíu mày không phải vì âm thanh kia mà là vì cô nghe thấy phía đầu bên kia điện thoại cũng vang lên âm thanh tương tự.

Tim cô đập rộn ràng, không chút lưỡng lự, cô mặc áo khoác rồi đi xuống lầu.

Khu nhà cô ở quay lưng về một mặt phố, cả khu nhà chắn hết một con phố đèn đường sáng trưng, còi xe tấp nập, chỉ có một vài ngọn đèn đường tỏa ánh sáng lờ mờ.

Người trên đường lác đác, Cố Bình An vừa xuống lầu đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ cách đó không xa.

Chiếc xe màu đen khoác lên mình thứ ánh sáng màu vàng sẫm dưới ánh đèn đường mờ ảo, đường nét mềm mại, người đang tựa vào thân xe kia cũng trở nên mơ hồ. Cô nghe bên tai mình ù ù, cứ ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái bóng người cao lớn ấy.

Một tay cô giữ nguyên chiếc điện thoại, người khẽ run lên vì bất ngờ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ điềm tĩnh. “Quay đầu.”

Lời nói của cô còn chưa dứt, người đứng phía trước đã nhanh như chớp quay ngoắt lại, vẻ mặt ngạc nhiên, một giây sau, anh mỉm cười, vẫy tay về phía Cố Bình An, giọng nói trầm khàn bỗng trở nên vô cùng gợi cảm trong sự tĩnh lặng của màn đêm, đôi mắt đen tuyền lấp lánh như biết nói chuyện. “Hi!”

Cố Bình An ngắt máy, tay cầm điện thoại, cười rạng rỡ. “Thẩm An Bình, sao anh ngốc thế?”

Thẩm An Bình nhún nhún vai vẻ chẳng quan tâm,bước đến bên Cố Bình An, dang rộng đôi tay, ôm chặt lấy cô, gương mặt nhẹ nhàng, thản nhiên, giống cậu thư sinh mới lớn. Hơi thở của anh bao trùm mọi giác quan của Cố Bình An. Lúc đầu cô hơi khựng lại, sau đó cô đưa tay ra chặn trước ngực Thẩm An Bình. Cô không ngẩng lên mà cúi xuống, cặp mi dài giống hai cánh bướm đang khép lại, ánh trăng và ánh đèn đường giao hòa dịu dàng, ấm áp, chiếu rọi lên gương mặt thanh tú, xinh đẹp của cô khiến người khác muốn chạm vào.

Thẩm An Bình dần cúi thấp đầu, càng lúc càng gần Cố Bình An. Cô cảm thấy tim đập rộn ràng, không kìm được, bật cười thành tiếng, nói trêu chọc: “Em sẽ không đưa tiền cho anh đâu.”

Cô vừa dứt lời, người lúc nào cũng ôn tồn, điềm đạm như Thẩm An Bình cũng phải bật cười. Giọng anh rõ ràng, thanh thoát: “Tại sao lại không đưa tiền cho anh?”

Nói đến câu chuyện đưa tiền này, đối với Cố Bình An, đó là hồi ức chẳng mấy tốt đẹp.

Đó là một buổi tối năm lớp mười một, Cố Bình An đau khổ trở về nhà trên con hẻm nhỏ sau trường sau buổi tự học. Phía sau trường là khu vực đang quy hoạch của thành phố, hết đào lên lại lấp đi. Cô nắm chiếc dây đeo ba lô, bước đi bình thản, không hề nghĩ sẽ gặp phải nguy hiểm.

Đến khi bị ai đó bất ngờ bịt miệng, đẩy tới khu công trường ngổn ngang, cô mới cảm thấy sợ hãi.

Một đám mây đen nặng nề bao phủ bầu trời, trăng và sao đều bị che khuất, Cố Bình An cảm thấy chột dạ. Cô cũng không nhìn rõ người kia trông thế nào, chỉ biết rằng kẻ đó đang hì hục chiến đấu với quần áo trên người cô. Cố Bình An trước giờ không sợ trời, không sợ đất, lúc này bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô túm chặt lấy quần áo của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, nói với gã đàn ông đang đè lên người mình kia: “Anh giai ơi, anh đừng vội, chúng ta thương lượng một chút nhé!”

Người đó cũng không sợ Cố Bình An chạy mất, hai chân đè chặt lên hai chân cô, cô bị đè đến mức không nhúc nhích được, chỉ có thể giơ tay lên cầu xin: “Anh giai ơi, hôm nay em đến tháng! Anh đụng vào bẩn lắm, em cũng chẳng vui gì trong túi em có tiền, anh cầmtạm, đi tìm một chị gái nào đấy, được không?”

Cô nói rất thành khẩn, vốn nghĩ đó chỉ là những lời yếu ớt trước lúc lâm nạn, ai ngờ gã kia động lòng thật, lôi từ trong ví của cô ra năm trăm tệ mà bố cô cho lúc trước, phủi phủi đám bụi trên người rồi đi luôn.

Cố Bình An vừa thầm nguyền rủa vừa thầm sung sướng vì quá may mắn, cầm lấy ví rồi chạy mất, chẳng buồn quay đầu lại.

Việc này đương nhiên đã để lại tâm lý sợ hãi cho Cố Bình An, một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô không để cho bất cứ đứa con trai nào lại gần. Cô cũng không muốn nhắc lại chuyện này, cô cảm thấy điều đó thật đáng sợ. Chẳng ngờ hôm nay cô bỗng nhắc lại chuyện đó, mà lại trong một tình huống như thế này, Thẩm An Bình không biết chuyện đó, còn tự chui đầu vào rọ. Anh mỉm cười, gương mặt sáng bừng, không ghé quá sát nhưng cũng không buông hẳn ra, chỉ nghiến răng nói: “Yêu tinh!”

Cố Bình An cười lớn, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng, hai tay cô chắn trước ngực anh, lòng bàn tay có thể cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể anh, nhịp tim đều đặn của anh như hòa cùng một nhịp với trái tim cô.

Những ngón tay thon dài của cô vẽ vài vòng trên ngực anh, cô không ngẩng lên, nhìn chằm chặp vào những chiếc cúc áo lấp lánh của anh, giọng nói rõ ràng vui tai: “Thẩm An Bình, anh dám hôn em?” Nói xong, cô từ từ ngẩng lên, hàng mi dài khẽ chớp chớp, giống như cánh bướm xao động. Đồng tử đen láy như hàng vạn màu sắc đang lưu chuyển trong đôi mắt cô, mê hoặc Thẩm An Bình, âm thầm và lặng lẽ.

Thẩm An Bình cúi thấp đầu, khẽ cười, gương mặt điềm đạm như không hề có chút động lòng, không ghé lại gần cũng không buông tay. Đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chăm, không hề chớp. Cố Bình An cũng chẳng cảm thấy hoang mang, cười càng tươi, dịu dàng xoa ngực anh, tự hỏi rồi tự trả lời, giọng trách móc: “Anh không dám.”

Thẩm An Bình ngẩn ra một lúc, không trả lời, cũng chẳng hề bị kích động, chỉ nhẹ nhàng vươn tay, vuốt tóc mái của cô ra sau tai, ngón tay chạm vào vành tai mềm mại, dịu dàng hỏi: “Tại sao?”

“Chẳng vì sao cả.”

Ánh trăng thật khéo trêu ngươi, Cố Bình An ngẩng đầu, cảm giác bồn chồn, cô thấy mình giống như Eva vô tình đi lạc vào khu vườn Eden, bị khung cảnh tươi đẹp trước mắt hút hồn, đóa hoa tuyệt đẹp kia, cây táo ngọt lành ấy, dường như chỉ cần cô khẽ giơ tay là có thể chạm được vào. Cô giống như bị thôi miên, nhẹ nhàng nhón chân, đặt môi mình lên môi Thẩm An Bình, khẽ chạm, khẽ cảm nhận, cảm giác mềm mại, dịu dàng, mùi bạc hà dịu nhẹ và mùi nước hoa thoang thoảng trên người Thẩm An Bình.

Trái tim cô trở về với sự tĩnh lặng, quay lại lúc cô lên năm, trận tuyết lớn không mời mà đến ấy, những bông hoa tuyết bay rợp trời giống những mẩu giấy vụn ai đó cắt ra rồi tung lên, tung bay trong gió, đẹp đến ngộp thở. Lần đánh trận giả trên tuyết ấy đã bị tên đáng ghét Thẩm An Bình làm cho hỏng bét, nhưng khi những đứa trẻ khác đã trở về nhà chỉ còn Thẩm An Bình ở bên Cố Bình An. Cô thích thú nặn một quả cầu tuyết, còn anh lại dùng bàn tay nhỏ bé nặn phần thân của người tuyết. Khi tuyết rơi thưa dần, mặt đất trắng muốt một màu, chỉ còn lại tiếng cười thích thú của hai người bọn họ khi cùng nhau đắp người tuyết trên mặt đất rộng lớn, lạnh buốt. Trước khi rời đi, Cố Bình An lấy chiếc khăn của mình, quàng qua cổ người tuyết. Thẩm An Bình nhìn cô vẻ khó hiểu, hỏi: “Làm gì đấy? Em không lạnh sao?”

Cố Bình An xoa xoa bàn tay nhỏ bé đỏ ửng vì lạnh của mình, cười tít mắt, trả lời: “Người tuyết cũng biết lạnh chứ!”

Thẩm An Bình vênh mặt với cô bạn nhỏ tuổi hơn, buông một câu: “Đồ ngốc!” Nói xong, anh tháo chiếc khăn của mình quấn cho Cố Bình An. Thẩm An Bình khi đó mới sáu tuổi, nhỉnh hơn Cố Bình An chút xíu, vụng về quấn chiếc khăn kín mít quanh gương mặt của Cố Bình An, chỉ để lộ đôi mắt to đen láy như hai quả nho. Cố Bình An cựa quậy vẻ khó nhọc khi cười thở ra những luồng khí nóng. “Anh An Bình, sau này lớn lên em lấy anh nhé?”

Thẩm An Bình trừng mắt như vừa nhìn thấy ma. “Không thèm, mẹ anh nói rồi, tìm vợ phải tìm người xinh đẹp cơ!”

Những câu chuyện của thời thơ ấu, có lẽ Thẩm An Bình đã quên từ lâu, nhưng Cố Bình An thì chưa hềquên. Cô rõ ràng có trí nhớ rất tồi, học thuộc bài lúc nào cũng mất nhiều thời gian hơn người khác, có chuyện gì cũng phải nói với cô vài ba lần, cô mới nhớ được, đến bây giờ nếu mất điện thoại, cô cũng không nhớ nổi số điện thoại của bố mẹ, duy chỉ có những chuyện liên quan đến Thẩm An Bình là cô ghi nhớ từng chi tiết.

Cố Bình An thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Thẩm An Bình, nụ cười ngốc nghếch như hồi nhỏ, cô thản nhiên nói: “Thẩm An Bình, anh nói xem, sao anh lại may mắn như vậy chứ?”

Trước nụ hôn bất ngờ của cô, Thẩm An Bình lúc đầu là bất ngờ, sau đó lấy lại vẻ bình thản, đôi mắt sâu hun hút, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, gương mặt ấy giống như bản mẫu đã được khắc từ lâu, mỗi lần in ra đều giống y như đúc. Đôi tay anh dịu dàng lùa vào mái tóc của Cố Bình An, mái tóc đen như thác nước của cô giống những sợi dây leo đan vào nhau trong bàn tay anh, đẹp đến khó tin. Anh chậm rãi cất tiếng hỏi: “Tại sao?”

“Vì anh có một người em gái tốt như em.”

Màu mắt Thẩm An Bình sẫm lại, giọng nói có phần lạnh lùng hơn: “Thế sao?”

Cố Bình An hơi nhướn mày, giống như vừa mất đi trí nhớ, hoàn toàn quên những cử chỉ âu yếm của mình khi nãy với Thẩm An Bình. Cô cười tươi, đẩy Thẩm An Bình ra, thoát khỏi vòng tay của anh, mắt chớp chớp. “Thẩm An Bình, anh về sớm đi, chúc ngủ ngon!”

Cô vừa bước được một bước, đã bị Thẩm An Bình kéo lại. Anh hơi chau mày, hỏi vẻ rất không hài lòng: “Chỉ thế thôi sao?”

Cố Bình An cười rất ngây thơ vô số tội. “Thế anh còn muốn thế nào?”

Thẩm An Bình vẫn không chịu buông, cất giọng điềm tĩnh: “Anh là con trai một, không có em gái.”

“Ừm...” Cố Bình An nhướn mày. “Rồi sao?”

“Bây giờ anh thiếu một cô bạn gái.”

Cố Bình An nhún nhún vai. “Nhưng em không muốn.”

“Vì sao?”

“Chẳng vì sao cả.” Thẩm An Bình im lặng, không nói gì, từ từ ghé sát lại Cố Bình An, hơi thở ấm nóng của anh phả vào vầng trán trắng trẻo của Cố Bình An. Anh khẽ thở dài. “Cố Bình An, em nghĩ mình có thể chạy trốn đến bao giờ?”

Cố Bình An giả bộ không hiểu ý của anh, cười rất vô tâm, xoa xoa cằm dưới, gương mặt như đang ngẫm nghĩ rất nghiêm túc. “Có lẽ đến khi Đài Loan trở về cũng chưa biết chừng.”

Thẩm An Bình nhìn cô, có thể nói hai người bọn họ đã quen nhau kể từ khi còn ở trong bào thai nhưng Thẩm An Bình chưa bao giờ hiểu Cố Bình An. Cô giống một tiểu tinh linh mãi mãi không bao giờ lớn, cho dù cô có ngang ngạnh, thích làm gì là làm, thích làm người khác tổn thương nhưng chẳng ai nỡ trách cô. Thẩm An Bình rất nuông chiều cô, còn cô luôn coi anh như một thứ vốn dĩ thuộc về mình, không làm theo những gì anh muốn. Có lẽ cô đã làm theo những gì anh muốn, chỉ là không muốn thừa nhận, cố tình tỏ ra không hiểu một cách cố chấp.

Thẩm An Bình mãi mãi không có cách nào trách móc được cô, cho dù lúc này anh đã gỡ bỏ mọi sự phòng ngự, gươm giáp đều không còn, Cố Bình An vẫn không đồng ý cho anh được mở cánh cửa đi vào trái tim cô. Cô giống một con nhím, bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông. Đừng bao giờ cố giữ chặt lấy cô, vì điều đó chỉ làm đau chính mình mà thôi.

Thẩm An Bình nhẹ nhàng buông tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi, gió đêm lạnh buốt khiến những cảm xúc hỗn loạn trong anh dần trở lại trạng thái cân bằng, cuối cùng anh cũng ép mình trở về với dáng vẻ quen thuộc, khẽ cười. “Ngủ sớm đi, ăn uống đầy đủ vào, ngày càng gầy rồi đấy, vốn đã chẳng có bao nhiêu thịt, bây giờ chạm vào còn thấy đau tay.”

Cố Bình An bĩu môi vẻ khó chịu, lầm bầm: “Đồ lưu manh, trong đầu anh, ngoài mấy cái đen tối ra, chẳng còn gì khác!”

Thẩm An Bình cũng không phản ứng lại, chỉ “ừ” một tiếng. Tuy anh cố tỏ ra tự nhiên khi đối diện với cô nhưng trong lòng vẫn rất trống trải. Cố Bình An chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập liên hồi, giống như có người đang cầm sợi dây thừng vô hình, ra sức kéo... Cố Bình An cảm thấy thất thần và hoang mang. Cô quay người, bước về phía con đường quay lưng lại với Thẩm An Bình, làn gió đêm lạnh buốt thổi ù ù bên tai, trong cảmgiác mơ màng, cô nghe thấy giọng nói thâm trầm của Thẩm An Bình vang lên: “Có phải em không nhớ em đã từng nói lớn lên sẽ cưới anh?”

Cố Bình An không quay đầu lại. Cô có thể tưởng tượng ragương mặt của Thẩm An Bình lúc này, như có một mũi tiêm bất ngờ chọc vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô, mũi tiêm bất ngờ không báo trước ấy khiến mọi cử động của cô đều đau đớn đến xé lòng. Từng gương mặt, từng điệu bộ trước đây của Thẩm An Bình lúc này như ùa về trong ký ức, màu đen thẫm của bầu trời đêm giống như một bức tranh đang mở, Cố Bình An ngắm nhìn từng ngôi sao đang nhấp nháy, nghĩ đến lần Thẩm An Bình đưa cô đi picnic hồi nhỏ, hai người đã tựa đầu vào nhau ngồi ngắm sao trên đỉnh núi, gương mặt điển trai của anh như hòa làm một với những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, giọng nói của anh đầy vẻ hào hứng, bình tĩnh và kiên nhẫn giải thích cho cô nghe tên của từng cung hoàng đạo trên bầu trời.

“Em có nhìn thấy ở phía đông kia không? Hai con cá đang bơivề hai hướng khác nhau, đó là cung Song Ngư.” Trông dáng vẻ của Thẩm An Bình giống hệt ông cụ non. “Cung Song Ngư được hợp thành từ Nữ thần sắc đẹp Venus và thần Tình yêu Cupid. Ngôi sao hộ vệ của cung Song Ngư là sao Hải Vương, thần hộ vệ là thần Biển Poseidon.” Anh gõ lên vầng trán bướng bỉnh của Cố Bình An. “Cô bé ngốc nghếch này chắc chắn thuộc cung Song Ngư rồi, chẳng thực tế chút nào!” Cố Bình An xoa xoa trán, chu môi nói: “Nếu anh đã ghét như thế, còn quan tâm nghiên cứu cung Song Ngư làm gì!” Trên mặt Thẩm An Bình thoáng hiện nét ngượng ngùng, ngay sau đó trở lại điệu bộ thản nhiên như lúc thường ngày. Anh chỉ tiện thì đọc qua thôi, ai như em, suốt ngày chỉ biết đọc manga với mấy truyện ngôn tình chán ngắt.”

Đôi mắt khô của Cố Bình An bỗng xuất hiện vài giọt nước mắt ấmnóng. Cô khẽ gật đầu, cố kìm nén để nước mắt không trào ra, cảnh vật trước mặt chuyển dần từ rõ ràng sang mờ ảo. Cơn gió đêm vô tình dần thổi tan những ký ức ấm áp. Khi Cố Bình An nhớ lại những ký ức ngọt ngào ấy, cô cũng nhớ những câu chuyện về Thẩm An Bình và những người con gái khác. Nếu nói không quan tâm thì đó là nói dối. Thẩm An Bình chỉ nhớ đến câu chuyện về cung Song Ngư mà không hề biết về những người nhóm máu O thuộc cung SongNgư, những người luôn theo đuổi sự ấm áp, ổn định. Cố Bình An là như vậy, vì thế cô không đủ dũng khí để thử. Thẩm An Bình không thể cho cô những gì cô muốn, còn cô cũng cảm thấy mình không có cách nào khóa chặt được trái tim không an phận ấy của anh. Thực ra, có lúc duyên phận của hai con người cũng giống như một phát minh vậy, đến một cách ngẫu nhiên. Không phải ai bị quả táo rơi trúng đầu cũng có thể trở thành Newton, không phải đôi thanh mai trúc mã nào cũng đi đến một kết thúc tốt đẹp. Chẳng có ai nhất định thuộc về ai. Thẩm An Bình và Cố Bình An, nói trắng ra cũng chỉ nhiều hơn con số 0 một chút mà thôi.

Hồi ức cũng giống như những thứ khác trong cuộc sống này, cóhạn sử dụng, hết hạn rồi thì có cố gắng níu giữ cũng chỉ có thể bất lực nhìn nó dần tan biến. Cố Bình An luôn cố gắng tìm một sự cân bằng giữa ba quãng thời gian quá khứ hiện tại và tương lai. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác nghẹt thở đến khó chịu, cô mím chặt môi, cố gắng trả lời với điệu bộ bình thản nhất có thể. “Em chưa bao giờ quên, nhưng anh cũng cần nhớ, khi ấy anh đã trả lời em rằng, không muốn.” Cô ngừng lại một chút rồi nghiến răng, nói tiếp: “Thẩm An Bình, có những thứ khi đã vượt mất rồi thì sẽ mãi mãi không thể lấy lại được.” Giọng nói của cô không lớn nhưng Thẩm An Bình lại cảm thấy mình đang ở giữa một thung lũng rộng lớn, từng lời nói của Cố Bình An đều vọng lại một cách mơ hồ, nhẹ nhàng mà day dứt, chờn vờn bên tai anh. Anh không nói gì. Cố Bình An cũng đứng nguyên tại chỗ.

“Sao em biết là anh đã vuột mất rồi?” Giọng nói của Thẩm AnBình hơi khàn, trầm sâu, không nhận ra được là cảm xúc gì.

“Em không thể chịu được việc chung một người đàn ông với quánhiều người con gái khác. Tình yêu không phải là chiếc bánh sinh nhật, không thể chia ra để ăn.” Cố Bình An đứng trong gió, sống lưng thẳng tắp.

“Em có để tâm đến việc đó không?”

Cố Bình An biết Thẩm An Bình không cố ý hỏi, cô nghĩ một látrồi trả lời: “Không để tâm vì chẳng liên quan gì đến em.”

Thời gian cứ nhích từng bước chậm chạp, đến mức Cố Bình An cảmthấy chân mình bắt đầu tê đi, sau đócô mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng, rõ ràng của Thẩm An Bình vang lên: “Em ngủ sớm đi, hôm nay ai cũng mệt rồi.”

Bàn tay Cố Bình An nắm chặt lại, cô quay ngoắt đầu, chỉ nhìnthấy Thẩm An Bình đã quay bước đi. Cô cắn chặt môi, không hề cử động, lặng nhìn anh bước vào trong xe, khởi động xe rồi rời đi. Cảm giác ấm ức trong cô càng mãnh liệt, cô mở bật miệng, mùi máu tanh xộc lên óc khiến cô cảm thấy buồn nôn. Cô cố gắng đứng vững, xoay người bước lên lầu.

Buổi tối, Cố Bình An nằm trên giường, khoảnh khắc Thẩm AnBình quay người bước đi cứ lởn vởn trong đầu khiến cô cảm giác như một chiếc chùy khổng lồ đang tàn nhẫn giáng vào trái tim mình. Cô không thể chịu nổi nữa, giây phút này, trái tim cô thực sự rất đau. Cô không biết đây có phải là tình yêu hay không, nhưng cô chắc chắn mình thực sự không thể thiếu Thẩm An Bình. Nhưng giống như mẹ cô đã nói, sẽ có ngày Thẩm An Bình cưới một người con gái khác, sinh ra một đứa trẻ đáng yêu, dễ thương với người phụ nữ khác, còn cô, Cố Bình An, sẽ ngày càng cách xa anh. Thứ cô sợ nhất chính là cảm giác bất lực này, vì thế cô chỉ có thể dùng những cách thức ngốc nghếch nhất để bảo vệ chính mình, những cơn đau ngắn ngủi luôn dễ lành hơn những cơn đau dai dẳng.

Cùng lúc đó, Thẩm An Bình lặng lẽ lái xe đến trước ngôi trườngcũ của hai người, ngôi trường tiểu học trọng điểm cạnh con đê bên bờ sông đã được tu sửa khang trang, chỉ có cây quýt phía cánh cổng sau của trường, bên dòng sông là chưa bị đốn. Thẩm An Bình tựa vào cây quýt với tay vặt một quả, kiên nhẫn bóc vỏ, cho từng múi quýt vào miệng, vừa chua vừa đắng nhưng anh vẫn cố ăn hết. Trong miệng chỉ có cảm giác đắng ngắt nhưng toàn thân không có cảm giác gì, trong đầu chỉ vang lên những lời Cố Bình An nói lúc anh rời đi. “Không để tâm vì chẳng liên quan gì đến em.” Cô không thể biết câu nói ấy có ý nghĩa như thế nào với Thẩm An Bình. Anh rút từ trong túi áo ra chiếc nhẫn mình đã mua sau khi băng bó xong vết thương ngày hôm nay. Nhẫn bằng bạch kim, viên kim cương màu hồng nhạt long lanh, Thẩm An Bình đưa nó lên trước mặt, dưới ánh trăng chiếu rọi, viên kim cương long lanhnhư ngôi sao trên trời anh bỗng nhớ lại giây phút đi mua nhẫn.

Nhân viên bán hàng ở đó đã rất quen anh, vì thỉnh thoảng lạicó một cô gái chân dài đến mua nhẫn, dùng tên Thẩm An Bình để ký vào hóa đơn, sau đó thư ký của anh phải thanh toán một lượt. Nhưng tất cả các cô gái đều biết rõ tính cách của Thẩm An Bình, không thể lởn vởn trước mặt anh quá một tháng, cũng tuyệt đối không đòi anh mua nhẫn. Tính cách lặng lẽ khó dò của Thẩm An Bình càng khiến những cô gái xung quanh tỏ vẻ hứng thú, đương nhiên, trong đó có cả cô nhân viên bán hàng xinh đẹp trong cửa hàng trang sức này.

“Thẩm tiên sinh đến mua nhẫn ạ?” Cô không hề che giấu sự ngạcnhiên của mình. Thẩm An Bình nhìn phản ứng của cô gái, nở một nụ cười ngượng ngùng hiếm có. “Đúng vậy.” Cô nhân viên có phần hơi thất vọng, lại tỏ ra tò mò: “Chắc hẳn là một cô gái rất xinh đẹp.” Thẩm An Bình cười, nghĩ đến gương mặt anh tú của Cố Bình An, trả lời: “Ừm.” Cô nhân viên lấy rất nhiều mẫu nhẫn cho Thẩm An Bình chọn. Anh vừa nhìn đã ưng ý chiếc nhẫn có viên kim cương màu hồng nhạt nằm trong góc tủ trưng bày. Chiếc nhẫn ấy không quá lớn, nữ nhân viên bán hàng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chiếc nhẫn này hình như hơi thường thì phải. Đây là chiếc nhẫn cuối cùng của mùa này, cũng không có điểm gì quá nổi bật.” Thẩm An Bình không thực sự chú ý lắng nghe lời giới thiệu của cô nhân viên, hào sảng nói: “Tôi muốn mua chiếc nhẫn này.”

Cố Bình An từ nhỏ đến lớn đều có những sở thích rất kỳ lạ,làm việc gì cũng rất ngang ngược. Dùng tiền để mua chuộc cô, Thẩm An Bình không dám làm, anh biết rõ không thể mua chuộc được Cố Bình An, từ nhỏ đến lớn người mà anh không dám chắc chắn nhất chính là Cố Bình An, vì thế anh luôn chú ý đến điều đó, chọn những thứ mà Cố Bình An không ghét bỏ. Anh cũng không biết bản thân mình có vấn đề gì. Trước đây, bên cạnh Cố Bình An cũng có không ít người theo đuổi nhưng anh chưa hề cảm thấy có mùi nguy hiểm nào. Khi anh nhìn thấy Tất Nhiễm, anh lại lo sợ sẽ mất Cố Bình An. Anh có thể chịu đựng được việc Cố Bình An không yêu mình nhưng anh không thể tưởng tượng Cố Bình An sẽ cưới người đàn ông khác, nũng nịu trong vòng tay của người đàn ông khác. Anh thực sự muốn đưa tay ra, dốc hết sức mạnh của mình để giành lấy, chẳng ngờ anh còn chưa kịp mở lời, đã thất bại thảm hại.

Cố Bình An nói: “Không để tâm vì chẳng liên quan gì đến em.”Thì ra, tất cả đều không liên quan đến cô.

Anh lúc nào cũng nghĩ rằng Cố Bình An giận anh vì anh đãnghe theo sự sắp xếp của gia đình mà đi du học. Khi cô biết anh sắp đi du học, cô đã khóc một trận long trời lở đất. Anh chưa bao giờ quên cảnh cô đến tiễn anh. Trong sân bay, người qua người lại nườm nượp, Cố Bình An nhìn anh đăm đăm, đôi mắt long lanh, sáng ngời trở nên trống rỗng, cô lạnh lùng nói: “Anh thực sự muốn đi à?” Thẩm An Bình chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, khẽ chỉnh lại cổ áo hơi lệch của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, dặn dò: “Nhất định phải học cho thật tốt, năm sau qua đó, anh đi trước thăm dò tình hình.”

“Em sẽ không đi đâu!” Cố Bình An cố chấp một cách khác thường.“Có giỏi thì anh đừng quay lại nữa!”

“Đừng có hư! Chỉ một năm không gặp, chứ có phải cả đời đâu!”

Cố Bình An gần như phát điên: “Một ngày cũng không được mộtgiây cũng không được! Nếu anh đi, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Cô mở trừng mắt, quàng chặt tay Thẩm An Bình, người lớn của cả hai nhà đều giữ chặt lấy Cố Bình An, nghĩ rằng cô chỉ đang giận dỗi kiểu trẻ con vì không nỡ rời xa. Cố Bình An ngang ngạnh như vậy đấy, nhất quyết không chịu buông tay, cuối cùng khó khăn lắm người lớn mới tách được hai người họ ra. Cố Bình An bất ngờ giật một chiếc cúc áo sơ mi của Thẩm An Bình, nắm chặt chiếc cúc bằng kim loại lấp lánh, đến mức tay rớm máu mà không có cảm giác gì.

Thẩm An Bình không bao giờ có thể quên câu nói cuối cùng CốBình An đã nghiến chặt răng thốt ra: “Thẩm An Bình, sẽ có ngày nhất định anh phải hối hận!” Câu nói ấy như vẫn văng vẳng bên tai, Thẩm An Bình đã thực sự hối hận. Một năm trôi qua, Cố Bình An không một lần gọi điện cho anh, anh gọi về, Cố Bình An cũng không bắt máy. Cô quả nhiên không ra nước ngoài, mẹ anh nói cô đã thi vào một trường đại họctrọng điểm, học hành rất tốt, cuộc sống cũng rất ổn, cuối cùng còn nhắc nhở Thẩm An Bình phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Sau khi gác máy, anh cảm thấy bồn chồn, ngay hôm ấy anh đã mua vé máy bay về nước. Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay rời chuyến máy bay, vượt núi, vượt biển trở về chỉ để được nhìn thấy người con gái anh ngày ngày mong nhớ một lần. Lúc nào anh cũng nghĩ xem, khi nhìn thấy anh, Cố Bình An sẽ có phản ứng như thế nào. Trong đầu anh hiện ra đủ các khả năng nhưng không ngờ những gì anh nhìn thấy lại hoàn toàn khác.

Anh gọi điện cho Quan Tiểu Bảo, Quan Tiểu Bảo vòng vèo hai,ba câu rồi nói cho anh biết vài địa điểm. Anh đi tới từng chỗ một, cuối cùng đã tìm thấy bóng hình anh ngày đêm thương nhớ tại vườn cây phía sau thư viện trường. Đáng tiếc, Cố Bình An của anh không chỉ có một mình. Giây phút bất ngờ quay đầu lại ấy, anh nhìn thấy một người con trai dáng người dong dỏng đang nâng gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Cố Bình An lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn...

Lần anh âm thầm trở về nước ấy chỉ có một mình Quan Tiểu Bảobiết. Khi Quan Tiểu Bảo tìm thấy anh, anh đang ngồi một mình trên chiếc ghế trong khu vườn, vẻ mặt mất bình tĩnh, vẻ điển trai cũng mờ đi một cách lạ thường. Quan Tiểu Bảo nhìn anh vẻ nghi hoặc. “Không tìm thấy Bình An sao?”

Thẩm An Bình mỉm cười gượng gạo, lắc đầu. “Không.”

“Để em gọi cho cô ấy.”

Thẩm An Bình lắc đầu. “Không cần, anh cùng thầy giáo về đâytham gia một vài hoạt động rồi lại đi ngay.”

Nói xong, anh còn dặn dò Quan Tiểu Bảo: “Đừng nói cho BìnhAn biết anh về, nếu không cô ấy lại dỗi anh không mua quà cho cô ấy, thời gian gấp quá nên anh không rảnh.” Quan Tiểu Bảo tuy vẫn nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ gì nữa, chỉ cười tinh ranh, nói: “Mau hối lộ em đi, nếu không, em thêm mắm thêm muối cho Bình An mắng chết anh!”

Cố Bình An ghét con trai lại gần như thế nào, Thẩm An Bìnhhiểu rất rõ, sau lần đầu gặp phải lưu manh, lúc nào Cố Bình An cũng nghĩ tất cả đàn ông đều xấu xa. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh yên tâm để Cố Bình An ở lại trong nước một mình. Nhưng trong khiThẩm An Bình hoàn toàn yên tâm, Cố Bình An lại vượt qua được rào cản tâm lý, chấp nhận một người con trai khác.

Thì ra Cố Bình An từ trước đến giờ không phải là không thểcó anh.

Thì ra Cố Bình An quả thực không hề để tâm đến những câuchuyện đào hoa của anh.

Thì ra Cố Bình An quả thực không yêu anh.

Tất cả những gì anh làm đều trở thành chuyện nực cười mà anhtự biên, tự diễn. Còn Cố Bình An, từ đầu đến cuối không hề quan tâm.

Thẩm An Bình nâng chiếc nhẫn lên, nhìn kĩ, tự cười nhạomình, sau đó vứt chiếc nhẫn xuống dòng sông lạnh giá, chiếc nhẫn nhỏ bé vẽ lên trên không trung một đường cong, cuối cùng rơi xuống dòng nước. Anh rút một điếu thuốc, bật lửa, hít một hơi sâu, mùi thuốc lá tràn vào phổi. Anh khẽ búng đầu ngón tay, từng mẩu tàn thuốc lập lòe rơi trên mặt đất, cuốn vào trong gió, giống như cảm xúc của anh lúc nào cũng giữ chặt trong lòng, vụt tan biến một cách vô tình.

Sự ngang ngược và kỳ quái của Cố Bình An, nếu là người quenthì sẽ hiểu rất rõ, cô không giống như Quan Tiểu Bảo có gì nói nấy, lúc nào cũng ồn ào, mà giống nữ diễn viên phản diện có thế nào cũng không thể chết trong phim truyền hình TVB, quyết xuất hiện đến giây phút cuối cùng. Thực ra, cô cũng đã nghĩ nên đi theo con đường của một thục nữ đoan trang, nhưng cô cố gắng được một thời gian thì cảm thấy rất khó chịu, sến súa ghê gớm, nghĩ đi nghĩ lại, cố gắng là chính bản thân mình vẫn tốt hơn.

Buổi sáng ngủ dậy, cô bị gương mặt mình trong gương dọa đếnmức nhảy dựng lên, sắc mặt chẳng chút sức sống, tóc tai bù xù, hai mắt sưng húp như bánh sủi cảo, lúc chải đầu còn rụng mấy sợi tóc, da đầu đau rần rần. Cô trang điểm thật đậm để che đi vết quầng thâm, lớp son màu cánh hoa hồng trở nên nổi bật trên gương mặt trắng ngần. Cố Bình An nhìn mình trong gương, cười suốt, cảm thấy mình giống con quỷ trong các bộ phim kinh dị.

Đi tàu điện ngầm buổi sáng khiến người cô rã rời, đến mẹnhìn cũng chẳng nhận ra, khó khăn lắm mới lết được tới công ty, còn phải trải qua một trận chiến tranh giành trong thang máy. Tóm lại, ngày hôm nay Cố BìnhAn rất đau khổ và hối hận vì đã không xem lịch tường, hôm nay là cái ngày gì mà mọi việc chẳng ra làm sao vậy?

Tất Nhiễm ngày hôm qua vẫn còn trong bộ dạng quý ông, sau mộtgiấc ngủ dậy, bỗng có cảm giác hoàn toàn xa lạ, sáng sớm đã liên tục gắt gỏng với Cố Bình An. Cô vốn ngủ không đã giấc, lúc này càng cảm thấy mệt bở hơi tai. Trời rõ ràng đã vào thu, Cố Bình An vẫn cảm thấy bức bối khó chịu, lưng nhơm nhớp mồ hôi khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi. Cô không thể tập trung làm việc, ngồi đếm thời gian như ngồi trên thảm đinh.

Nhưng một ngày bận rộn cũng khiến cô quên đi sự việc ngàyhôm qua, cảm giác đau lòng cũng vơi đi khá nhiều. Cô mệt mỏi thu dọn đồ đạc, bỏ tất cả vào túi xách, chiếc giày cao gót bỗng hơi chật, Cố Bình An nghiến răng chịu đau khoác túi lên vai, rời khỏi công ty. Trước khi đi, Quan Tiểu Bảo bất ngờ chặn trước mặt cô, cùng cô đi thang máy.

“Nghe nói hôm qua cậu và Tất Nhiễm cùng ra ngoài hả?” QuanTiểu Bảo vẫn giữ vẻ mặt cười nham hiểm, điệu bộ đáng ghét ngày thường. Cố Bình An tỏ vẻ chẳng quan tâm, chỉ cuốn cuốn phần gấu áo hơi nhàu lại, gật đầu rồi “ừm” một tiếng.

“Này, thế là thế nào?” Quan Tiểu Bảo trừng mắt, vẫn chưa chịudừng lại. “Anh ta không ép cậu vào tường à?”

Cố Bình An lườm Quan Tiểu Bảo một cái đầy khinh bỉ. “Này, đầuóc cậu không sáng sủa hơn được à?”

“Oẹ!” Quan Tiểu Bảo chau mày, làu bàu: “Nhìn thấy cậu mặtmày ủ rũ, âu sầu, mình cứ nghĩ là có chuyện đáng để ăn mừng cơ đấy!”

“Nhìn thấy mình âu sầu, ủ rũ là cậu vui chứ gì?” Cố Bình Anliếc xéo cô. “Có đứa bạn đểu như cậu, mình cũng coi như tích đức rồi!”

Quan Tiểu Bảo khịt mũi. “Cậu âu sầu, ủ rũ cái nỗi gì! Đúnglà cái đồ bỏ đi!” Cô kéo kéo tay áo Cố Bình An. “Lớp phấn dày thế này cũng không che được vết thâm trên mắt cậu đâu. Mình thấy cậu lau lớp son môi này đi là có thể trở thành quốc bảo của nước ta rồi đấy!” Cô vỗ vỗ lên vai Cố Bình An. “Mà này, nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cuối cùng Cố Bình An cũng cảm thấy bực bội, cáu gắt nói:“Lão nương có mắt như mù, được chưa hả?”

“Ôi chao, ôi chao! Muốn có một người đàn ông rồi hả? Mìnhnói cho cậu biết, cậu không thể ở cạnh Thẩm An Bình được nữa. Chẳng có gì rõ ràng với cậu cả. Một người phụ nữ không có cuộc sống của riêng mình thì sẽ già đi rất nhanh!”

Cố Bình An nghe thấy cái tên Thẩm An Bình, mới đầu khựng lại,sau đó chau mày. “Ngày nào mà cậu không nhắc đến cái tên Thẩm An Bình trước mặt mình là mình đốt hương tạ trời rồi. Phiền chết đi được!”

Thang máy mở ra vẻ rất biết điều. Cố Bình An bước từng bướcdài, chẳng quay lại lấy một lần, để Quan Tiểu Bảo ở lại phía sau, lớn tiếng mắng: “Muốn ăn đòn phải không? Cái tên Thẩm An Bình đáng ghét đó gây sự với cậu, cậu lại trút giận lên mình đấy à?” Nói xong, vẫn chưa hết cơn tức cô đá vào bồn hoa để xả hết bực dọc rồi hậm hực đi về phía khu nhà để xe.

Cố Bình An cũng không hiểu vì sao mình lại trút giận lên đầuQuan Tiểu Bảo, nhưng lúc này cô thực sự không muốn có ai đó đặt cô và Thẩm An Bình cạnh nhau. Cô một mình đi bộ tới ga tàu điện ngầm, nơi đó vẫn chật như nêm, mỗi lần đi làm về, khung cảnh này lại khiến Cố Bình An cảm thấy chuơng trình kế hoạch sinh đẻ của nước mình chưa hề thành công. Cô đứng thẳng người, gót chân đau nhói. Cô vội tháo giày, cầm trên tay, đứng chân không. Hành động khác lạ này của cô khiến rất nhiều người đi ngang qua ngoái đầu nhìn lại, thỉnh thoảng một vài ánh mắt vô tình liếc về phía cô, cô tức tối trừng mắt nhìn lại, lớn tiếng mắng mỏ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Định giở trò lưu manh à? Nhìn miễn phí không phải trả tiền à?” Cô nói với vẻ tức tối. Nếu thái hậu nương nương nhà cô bắt gặp cảnh này, chắc hẳn sẽ không thể thiếu một trận mắng té tát.

Cô khoác túi xách nghĩ ngợi mông lung, tâm trạng của cô lúcnày quá phức tạp, chẳng đầu chẳng cuối, khi nãy vừa nghĩ đến kỳ nghỉ phép, lúc sau đã nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm, lúc nữa lại nghĩ đến ngày sinh nhật của thái hậu nương nương... Đến chính cô cũng không biết mình muốn làm gì. Tàu điện ngầm đã vào ga, dòng người như thác lũ ùa đến, qua tấm kính cửa sổ toa tàu, cô nhìn thấy những người trong khoang hành khách bịchèn ép đến gần như không còn một chỗ trống. Cô lắc đầu lè lưỡi, không lên. Đúng lúc cô đang ngơ ngẩn thì bỗng cảm nhận được một hơi thở ấm nóng lướt qua bên tai mình. Cô quay phắt đầu lại, chợt nhìn thấy gương mặt vừa thân thuộc vừa có phần xa lạ của Tất Nhiễm, anh mỉm cười vẻ vô hại. “Hi!”

Cố Bình An trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu đi, không thèm đểý đến anh nữa. Tất Nhiễm không để tâm đến điều đó lắm, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn thấy đôi chân trần của cô, khẽ chau mày. “Sao em không đi giày?” Rồi nhìn thấy cô đang xách giày trên tay, lông mày anh càng nhíu chặt. “Không biết đi giày cao gót thì đừng có đi, em vốn đã cao rồi, còn đi giày cao gót làm gì nữa, định với đến trời đấy à?”

Cố Bình An bỗng cảm thấy thoải mái hơn, cười ranh mãnh, cố ýđổi giọng, nói: “Sao nào, xót ruột à?”

Tất Nhiễm nhướn mày, gật đầu. “Tất nhiên rồi.”

Cố Bình An không ngờ anh lại giỏi đối đáp như vậy, nhất thờikhông biết nói gì tiếp theo, bèn quay đầu nhìn về phía đường ray tối mịt, sâu hút.

“Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế này? Cãi nhau với bồ à?”

Cố Bình An vừa nghe thấy từ “bồ” liền chau mày, cô vẫn khôngquen với việc nói xấu Thẩm An Bình với tư cách người ngoài.

“Bồ cái gì mà bồ. Em có thể coi như anh đang ghen không?”

Tất Nhiễm vẫn cười, đôi mắt sâu hun hút ánh lên vẻ trêu chọc.“Sao, anh ghen mà em cũng muốn quản à?”

Cố Bình An bực bội nói: “Biến ra xa chút, được không? Khôngthèm nói chuyện với anh!”

“Thật sao?” Tất Nhiễm ôm hai tay trước ngực làm bộ chuẩn bịđi rồi quay đầu lại. “Muốn anh biến đi thật hả? Anh chàng bồ của em sắp xảy ra chuyện lớn rồi! Em muốn anh biến đi thật sao? Em không hề biết gì sao?”

Cố Bình An bỗng thấy huyệt thái dương giật giật, cao giọng gọivới theo: “Anh quay lại ngay!”

Tất Nhiễm chưa chịu bỏ cuộc, vẫn giữ điệu bộ của người ở thếtrên: “Không được đâu, Cố công chúa của chúng ta muốn anh biến đi cơ mà!”

Cố Bình An nghiến răng. “Thế này đi. Anh nói cho em biết, emsẽ thơm anh một cái.”

Tất Nhiễm nghe xong, làm ra vẻ không bị mê hoặc bởi mỹ nhân,từ chối bằng giọng nghiêm túc: “Thế sao được, thế thì anh lỗ à? Vừa bị em ăn hiếp lại vừa phải nói tin tức cho em nghe!”

Cố Bình An mất hết lý trí, tức tối nghiến răng: “Ai thèm cơchứ!” Nói xong, cô hậm hực ném phịch đôi giày xuống đất, giẫm vài cái rồi xỏ vào chân.

Thấy cô tức giận sắp bỏ đi thật, Tất Nhiễm vội vàng chặn lại,vẫn là bộ dạng điềm đạm chẳng nhanh chẳng chậm, gương mặt tươi tắn. “Định đi thật à?” Lông mày anh khẽ nhướn lên. “Đang định bảo nếu em thơm anh một cái, anh sẽ miễn cưỡng nói cho em biết.”

Nhìn điệu bộ tiểu nhân đắc ý của anh, Cố Bình An không thấytức tối nữa. Cô bật cười rồi lại như vừa say độc, xua xua tay một cách lười nhác. “Bà chị này thay đổi ý định rồi! Ngẫm lại, nếu em thơm anh, anh cũng không nói cho em biết, thế thì chẳng phải em lỗ à?”

Nói xong, cô còn chậm rãi chỉnh lại áo ngoài, thẳng lưng,nói với Tất Nhiễm đang đứng đối diện: “Chó khôn thì không chắn đường.”

Tất Nhiễm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động, ánh mắtsâu thăm thẳm. Anh mỉm cười, khóe miệng hơi cong, nói với Cố Bình An như đang tuyên bố điều gì đó: “Cố Bình An, em hãy nhớ, sự kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn.”

Cố Bình An không ngẩng lên, chỉ cảm thấy câu nói ấy nghe rấtquen. Hình như mọi người đều rất thích nói với cô câu này. Đầu tiên là Thẩm An Bình, sau đó đến Tất Nhiễm.

Hai người họ đều trịnh trọng nói vói Cố Bình An, sự kiên nhẫncủa bọn họ có hạn, hàm ý nhắc nhở cô, đừng có ngang bướng quá đáng. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa hề cầu xin bọn họ phải kiên nhẫn với cô, không phải sao? Cô biết bọn họ đều là nhân vật tài giỏi xuất chúng, không thiếu những người con gái bên cạnh, nhưng cô cũng không hề có ý định thay đổi cuộc sống của bọn họ, không phải sao? Cô thấy những người phụ nữ bên cạnh mình lúc nào cũng phải đoán suy nghĩ của những người đàn ông nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự chia ly, xa cách, giống như cô cố gắng giữ nguyên hiện trạng, vì thế lúc nào cũng tự nhắc nhở mình, đừng thay đổi chính mình vì bất kỳ ai.

Cô luôn như vậy, giống như Thẩm An Bình nói, côgiống như connhím lúc nào cũng xù lông, đừng bao giờ có ý định lại gần để vặt bỏ những chiếc gai trên người cô, cuối cùng chỉ dẫn đến một hậu quả thảm khốc. Lại một chuyến tàu điện ngầm nữa vào ga, người người lại ùa đến, ồn ào, náo nhiệt. Cố Bình An đứng giữa dòng người đông đúc, đầu óc trống rỗng, chỉ có cảm giác bất lực, khẽ mỉm cười, vẫn ngang ngạnh: “Tất Nhiễm, thực ra trước đây anh nói đúng, cả cuộc đời này chúng ta không nên gặp lại nhau.”

Cô nói nhẹ nhàng như không có gì, gương mặt gần như không hềthay đổi, cùng lúc đó, cô cũng chứng kiến sắc mặt Tất Nhiễm tối sầm một cách thỏa mãn. Cuối cùng, trong đôi mắt sâu hun hút, đen láy ấy chỉ còn lại cơn tức giận ngùn ngụt.

“Tùy em!” Tất Nhiễm quay người bước đi, không hề quay đầu lại,phong độ và tác phong ngày thường đều biến mất.

Cố Bình An vẫn đứng nguyên, nhìn hình bóng Tất Nhiễm dần khuấtxa, hơi nghiêng đầu, cô lặng im ngẫm nghĩ. Thực ra cô chưa từng rời bỏ trước, cho dù là Thẩm An Bình hay Tất Nhiễm, đều là do bọn họ tức tối rồi rời bỏ cô trước. Còn cô, đã quen với việc đứng nguyên tại điểm ban đầu, cho dù là ai quay lại, cô vẫn đứng ở đó. Cảm giác ấy thực sự là rất bất lực.

Trời chưa tối hẳn, Cố Bình An đã về đến nhà. Cô chẳng muốnăn cơm, nấu một bát mì ăn liền cho qua bữa. Cô kéo một chiếc ghế, ngồi gần ban công. Bầu trời nặng dần, những đám mây màu xanh thẫm lững lờ trôi đan vào nhau, cuối cùng che lấp nền trời xanh. Những đám mây u ám bao trùm cả thành phố, chẳng bao lâu sau, cơn mưa kéo đến. Cơn gió lạnh buốt mang theo những hạt mưa bay vào trong căn phòng, Cố Bình An nhìn những giọt nước trên sàn nhà, uể oải đóng cửa sổ. Rèm cửa vẫn chưa kéo, những hạt mưa li ti hắt vào khung cửa sổ kính, giống một tác phẩm nghệ thuật đương đại của một họa sĩ theo chủ nghĩa hậu hiện đại. Những tia chớp thi thoảng lại lóe lên phía xa xa trong cơn mưa hối hả, những tòa nhà xám xịt thoắt ẩn thoắt hiện, Cố Bình An chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, cô im lặng ngồi đó, tận hưởng khung cảnh trời mưa tuyệt đẹp nhưng cũng buồn bã.

Khi Tất Nhiễm tức tối bỏ đi, vẫn chưa nói cho cô biết ThẩmAn Bình đã gặp chuyện gì. Thực ra Cố Bình An không tin có chuyện gì mà Thẩm An Bình không thể giải quyết được ổn thỏa, nhưng những lời Tất Nhiễm nói vẫn khiến cô không thể không nghĩ ngợi. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cô vẫn quyết định rút điện thoại, gọi cho Quan Đại Bảo.

“Ối giời ơi, hôm nay có mưa màu đỏ à? Cố đại tiểu thư lại chủđộng gọi điện cho tiểu nhân.” Quan Đại Bảo có kiểu đùa cợt, trêu chọc giống hệt Quan Tiểu Bảo. Cố Bình An đã quá quen với điều đó, chẳng buồn quan tâm đến mấy lời châm chọc của anh, đi thẳng vào vấn đề. “Anh nói thật cho em biết, có phải Thẩm An Bình đã xảy ra chuyện gì rồi không?” .

Quan Đại Bảo hơi khựng lại, hắng giọng, nói với vẻ không đượctự nhiên: “Việc này phức tạp quá, không biết phải nói thế nào.”

“Không sao, anh cứ từ từ nói.”

“Em chẳng phải là đang làm khó anh sao? Em còn không hiểu rõcái thằng Thẩm An Bình đó? Chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện không hay.”

Cố Bình An nghe xong, lòng càng rối bời, sốt ruột. “Bảo anhnói thì anh nói, lắm lời linh tinh thế làm gì!”

Quan Đại Bảo đầu hàng: “Được rồi, được rồi, bà cô già, phụcem rồi đấy! Thẩm An Bình có chuyện gì cũng hỏi anh, anh là gì với nó cơ chứ? Đúng là...”

“Đừng có đánh trống lảng! Vào vấn đề chính đi!”

Quan Đại Bảo cầm điện thoại, nhớ lại điệu bộ rầu rĩ của ThẩmAn Bình mấy ngày qua, cộng với việc Cố Bình An không gọi trực tiếp cho Thẩm An Bình để hỏi, trong lòng cũng phần nào đoán được nguyên cớ. Ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nảy ra một ý, anh hắng hắng giọng, cố làm ra vẻ trầm ngâm, nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là...”

Cố Bình An im lặng nghe, càng nghe lông mày càng nhíu chặt.

Công ty của Thẩm An Bình bị dính vào việc vay vốn không đúngquy định. Nhân vật chính của vụ này là một quan chức rất có máu mặt tại thành phố A, đang trong diện bị điều tra, Thẩm An Bình có liên quan đến ông ta, nếu không phải thì không sao, nhưng nếu đúng như vậy, ông bố nghiêm khắc nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thẩm An Bình.

Cố Bình An không lo rằng anh không giải quyết được, cô chỉkhông ngờ anh và bố lại một lần nữa xảy ra xung đột.

Cô ngẫm nghĩ mãi xem có nên gọi điện cho Thẩm An Bình haykhông. Cô đứng trước ban công, suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa đưa ra được quyết định. Cô đứng lên, pha cho mình một cốc cà phê. Sau khi xé gói cà phê, Cố Bình An mới phát hiện nước trong bình đã hết từ bao giờ, cô cũng quên không gọi điện cho người mang đến, chỉ còn cách cầm bình đi đun nước. Bột cà phê hòa vào nước, hơi nóng bốc lên, quyện vào nhau, trở thành một thứ nước sẫm màu, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, cả căn phòng dậy hương cà phê. Cà phê có vị hơi đắng, Cố Bình An cho thêm một thìa sữa.

Thẩm An Bình rất ghét kiểu tự hành hạ bản thân này của cô. Mỗilần đến phòng cô, anh đều làm lộn xộn những thứ cô đã cất giữ cẩn thận.

Cố Bình An nhấc tách cà phê, đặt lên môi, hơi nóng nghi ngútlàm hình ảnh trước mắt cô mờ đi. Khẽ nhấp một ngụm cà phê, Cố Bình An cảm thấy cà phê cho thêm sữa mà vẫn đắng. Cô đứng thẳng lưng, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Cơn mưa u ám vẫn rơi, những hạt mưa khiến tầm nhìn bị hạn chế,ngọn đèn đường vàng vọt vừa lóe sáng cũng chìm trong làn mưa mờ ảo. Sự phồn hoa của thành phố bị che lấp trong làn mưa khiến người ta chẳng phân biệt được phương hướng. Tay trái cô cầm điện thoại, xoay qua xoay lại rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cô bấm nút gọi số máy đã quá quen thuộc ấy. Sau hơn mười hồi chuông mới có người nghe máy, quãng thời gian chờ đợi ấy như dài vô tận, đến mức đã có lúc Cố Bình An muốn tắt đi.

Lúc này, Thẩm An Bình đang nằm bò trên bàn làm việc, chợp mắt,cả ngày hôm nay anh phải dự sáu cuộc họp, lớn có, nhỏ có, mỗi giây trôi qua đều phải huy động sức làm việc của tất cả các dây thần kinh, sợ rằng mình sẽ nói nhầm. Anh không nhìn tên người gọi đến đã nhấc máy, giọng nói thể hiện sự mệt mỏi: “A lô?” Nói xong, anh liền giơ điện thoại ra xa để nhìn tên, sau đó nhíu mày, hỏi thăm dò: “Bình An à?”

Đầu Cố Bình An bỗng nóng bừng, muốn gọi cho anh nhưng khi đãgọi được rồi lại không biết phải nói gì, chỉ lắp lắp: “Không phải... Tôi gọi nhầm số.” Thẩm An Bìnhcàng nhíu mày, khóe miệng bỗng nhếch lên, anh cố kìm nén cảm giác trào đâng trong lòng, nói điềm đạm, nghiêm trang: “Cho em cơ hội để nói lại.” Cố Bình An lè lưỡi, tưởng tượng ra gương mặt của Thẩm An Bình lúc này, đương nhiên là đang chau mày tức giận rất đáng sợ nhưng vẫn kiên nhẫn bước ra chỗ cửa sổ, nơi tín hiệu tốt hơn một chút để nghe điện thoại của cô. Quan Tiểu Bảo trước đây thường nói, Thẩm An Bình đối xử với cô có thể gọi là dịu dàng hết mức. Cố Bình An nghe xong, chỉ thấy cảm giác ngọt ngào, ấm áp trào dâng trong lòng, cảm giác khiến cô muốn dừng lại cũng không được, không tiếc điều gì nhưng cũng sợ sẽ mất đi.

Cô nghĩ một lúc lâu rồi mới lí nhí hỏi: “Công ty anh có phảixảy ra chuyện rồi không?”

Giọng nói của Thẩm An Bình trầm xuống: “Ai nói thế?”

Cố Bình An rất biết nghĩa khí, ngay lập tức bán đứng Quan ĐạiBảo, nói rất thẳng thắn: “Quan Đại Bảo.”

Thẩm An Bình nói: “Lời của nó sao mà tin được, nói linhtinh, chỉ biết thêm mắm thêm muối.”

Cố Bình An cảm thấy yên tâm hơn một chút. “Thật không? Nhưngem nghe mọi người đang bàn tán kia kìa. Anh chắc chắn là không có chuyện gì chứ?”

Thẩm An Bình hơi vươn người về phía trước, lười nhác vỗ vỗlên phần vai hơi tê vì mệt mỏi của mình. “Không có chuyện gì nghiêm trọng, anh có thể giải quyết được.”

“Nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì cả, chuyện của người lớn, trẻ con đừngcó tham gia.”

Cố Bình An nghe xong, lập tức cảm thấy lo lắng. Cô rất hiểuThẩm An Bình, chỉ cần là những vấn đề anh không thể giải thích hoặc không muốn đề cập sâu hơn, anh sẽ dùng cách nói này để trốn tránh, điều đó có nghĩa là, sự việc không hề đơn giản như anh nói. Thẩm An Bình trong ký ức của cô luôn là người cố tỏ ra mạnh mẽ đến cố chấp, có lẽ do tính cách vốn đã như vậy, anh chưa bao giờ cho phép mình thua cuộc, cũng chưa bao giờ để lộ điểm yếu của bản thân trước mặt người khác, cho dù là những lúc tiến thoái lưỡng nan khó khăn khôn cùng anh vẫn giữ bình tĩnh. Đây cũng là điều mà Cố Bình An không yên tâm nhất, với gia thế như anh, gặp phải chuyện như vậy, chỉ cần về nhà nhờ vảbố là có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng Thẩm An Bình lại là người ngang bướng đến mức mười con bò cũng không thể lay chuyển nổi, chỉ thích nói chuyện vui, không thích nhắc đến những việc không hay, đừng nói đến việc nhờ vả bố mẹ, đến khi sự việc truyền đến tai bác Thẩm, có lẽ sẽ lại là một sự đối đầu đáng sợ.

Đây không phải là điều Cố Bình An muốn chứng kiến. Cô ngẩnglên nhìn lịch treo tường, nói nhỏ: “Thẩm An Bình, tuần này anh và em cùng về nhà nhé!”

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả.” Cố Bình An nhún vai. “Tự nhiên muốn làmmột đứa con gái có hiếu thôi.”

“Anh sẽ bảo tài xế đưa em về, anh còn có chút việc.”

Cố Bình An nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giọng nói có vẻ nứcnở: “Giữa chúng ta trở nên xa lạ như thế này từ bao giờ vậy?”

Thẩm An Bình im lặng, sau đó buông tiếng thở dài. “Đừng cónói khích anh, anh sẽ cùng em về.”

Thẩm An Bình mãi mãi không thể chiến thắng Cố Bình An, đâylà điều mà anh luôn hiểu rõ. Bất kể lúc nào, ở đâu, chỉ cần đôi mắt Cố Bình An đỏ hoe là Thẩm An Bình sẽ thấy xót ruột đến mức hận không thể quỳ xuống mà gọi cô bằng mẹ. Nhiều lúc, cái gọi là duyên phận chính là những khả năng bất khả thi nhất.

Anh vừa cúp máy thì Quan Đại Bảo gọi đến. Những người anh emđã mười mấy năm, chẳng cần chào hỏi khách khí, chẳng cần vòng vo.

“Sao rồi, Cố công chúa đã gọi cho cậu chưa?”

Thẩm An Bình uể oải chau mày, muốn trách móc nhưng cố kìmnén: “Cậu nói thật đi, cậu nói linh tinh cái gì thế hả?”

Quan Đại Bảo gật đầu, cười, nói: “Thôi, mình nói thật vậy,chỉ là nói lại chuyện hôm qua thôi mà.”

Thẩm An Bình cười vẻ nguy hiểm. “Cậu cứ ở đó mà nói linhlinh đi! Đến lúc mình gặp cậu thì đừng có trách!”

“Á à, qua cầu rút ván hả? Nếu không thì sao Cố công chúa phảigọi điện cho cậu? Đúng là cái đồ vô ơn bội nghĩa!”

“Thế à?”

Quan Đại Bảo chẳng thèm để ý đến sự đe dọa của anh, hạ thấpgiọng nói: “Thẩm thiếu gia phong lưu ngời ngời, đầu đội trời chân đạp đất lần này động lòng thật rồi à?”

Thẩm An Bình cười khẩy, ánh mắt hơi liếc ngang, gầm gừ mộttiếng duy nhất với người phía đầu máy bên kia: “Cút!”

Thống nhất cuối tuần sẽ về nhà, Cố Bình An không quên gọi điệncho mẹ. Mẹ cô thực ra luôn xót con gái, không muốn cô đi làm xa nhà, đứa con từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ở xa lắc xa lơ như thế, bà luôn cảm thấy trong lòng trống trải, mỗi lần cô gọi điện về, bà đều than thở, trách móc nhưng trong lòng lại rất vui. Bà nhất định không chịu nói nhẹ nhàng với con gái: “Sao thế, về xem chúng tôi đã chết chưa à?”

Cố Bình An mặt dày quen rồi, giở trò nũng nịu như cơm bữa:“Cũng có việc gì đâu ạ, con nhớ nhà thôi.”

“Ối giời!” Bà mỉa mai. “Tôi còn lâu mới tin!”

Cố Bình An chu môi, cố làm ra vẻ khó khăn: “Thế thì thôi vậy.Con muốn về nhà lắm nhưng mẹ không muốn con về thì con không về nữa vậy.” Nói xong, cô còn thở dài một tiếng não nề.

“Thích chết hả con bé này? Mày chỉ biết làm mẹ tức là giỏithôi! Chết gí ở ngoài luôn đi! Mẹ đỡ được một phần của hồi môn.”

Cố Bình An cười ha hả. “Bố cuối tuần chắc ở nhà nhỉ?” Cômong rằng bố cô có thể ra tay can ngăn nếu bác Thẩm cho Thẩm An Bình một trận.

“Cái con bé đáng ghét này chỉ biết đến bố thôi! Mẹ đối vớimày tốt thế nào mà mày chỉ nhớ đến bố thế hả?”

“Mẹ đừng như thế nữa! Ai con cũng nhớ hết mà!”

“Thôi cô biến đi!” Bà Cố vẫn mắng mỏ con gái nhưng nụ cườiđã nở trên môi. Sau đó, như nhớ ra chuyện gì đó rất nhạy cảm, bà không tức giận nữa, hỏi một câu ý tứ rất sâu xa: “Bình An à, mấy năm vừa rồi con ra ngoài, có phải lúc nào cũng cảm thấy mẹ đáng ghét không?”

Nụ cười của Cố Bình An tắt ngúm, cô không muốn đề cập đến chủđề này, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Sao mẹ lại nhắc đến chuyện này rồi?” Cô chau mày. “Con quên từ lâu rồi!”

Bà Cố cảm thấy rất buồn, giọng nghẹn đi: “Con gái, đừng ghétmẹ nhé! Hãy nhớ rằng mẹ sinh ra, nuôi dưỡng con cũng không dễ dàng gì.”

“Con biết rồi.” Lòng Cố Bình An bỗng thắt lại, trong đầu côxuất hiện một dự cảm không lành. “Mẹ, mẹ cóchuyện gì vậy?”

Giọng bà Cố như chực khóc, hít một hơi, bà nói: “Bình An, lầnnày con về rồi, đừng đi xa nữa, con không ở cạnh mẹ, mẹ rất nhớ con!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”

Bà Cố nghĩ, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, bà hạ quyếttâm, nói: “Con bé Mạc Phi... ngày mai sẽ về nước...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.