Dư Hề đưa tay xoa nhẹ bức thư đã ố vàng, rõ ràng đã có dấu vết của thời gian, sau đó đưa lại cho Trương Tiểu Mãn, “Không ngờ Lâm Vũ Tuyên lại có quá khứ như vậy. Đã 5 năm rồi, e rằng nhiều người đã quên mất từng có một người như vậy.”
“Ít nhất thì anh vẫn chưa quên.” Trương Tiểu Mãn lẩm bẩm một mình khi đứng bên cửa sổ phòng tư vấn, nhìn mọi người tới lui bên dưới lầu.
“Chẳng trách sao đội điều tra cũng sớm khép lại vụ án, có lẽ là do tác dụng của bức thư này.”
Trương Tiểu Mãn gật đầu, “Đúng vậy, anh đã chuyển bức thư cho cảnh sát Hà vào lúc đó, nhưng bên cảnh sát cũng nhanh chóng trả lại bức thư cho anh. Vụ án đã được khép lại, nhưng...” Trương Tiểu Mãn chợt mỉm cười một cách khó hiểu, “Mãi đến hiện tại, dường như người đó vẫn chưa chịu từ bỏ...”
“Thật là một kẻ cứng đầu! Còn anh thì sao?” Dư Hề chỉ về phía ghế sofa, tỏ ý bảo Trương Tiểu Mãn ngồi xuống: “Sao lại bàn về chuyện này trước khi bắt đầu trị liệu vậy? Chẳng phải khi đó, anh từng nói cứ để chuyện này trôi qua à?”
“Thật ra, cũng nên đi xem thử đấy. Chỉ là, hơi muộn màng rồi.” Trương Tiểu Mãn chậm rãi nhắm mắt lại: “Bắt đầu thôi!”
“OK! Chúng ta bắt đầu vậy. Nơi đây không có gì có thể quấy rầy anh, ngoại trừ giọng nói của em và âm thanh của giọt nước. Anh không nghe thấy bất cứ thứ gì...” Dư Hề đặt đồng hồ cát xuống, bật bút ghi âm len, “Theo tiếng đếm của em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-thet-cua-nguoi-cam/1168407/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.