🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có một số vết thương vừa bị rách ra, sau đó là đau nhức, ngứa, đóng vảy trước khi đột nhiên biến mất vào một buổi sáng nhẹ nhàng khoan khoái nào đó, thậm chí còn không để lại sẹo. Trong khi đó, lại có một số vết thương khác sẽ tồn tại đến 1 năm, 2 năm, 10 năm mà vẫn không lành. Nó cứ ngoác mồm ra thật to để cười nhạo tất cả những ai từng cố gắng quên đi sự tồn tại của nó...

...

“Giáo sư Trương, được rồi, hôm nay dừng lại ở đây nhé.” Dư Hề phủi nhẹ tay, chậm rãi đảo chiều chiếc đồng hồ cát. Thấy Trương Tiểu Mãn cau mày trong lúc ngồi dậy, cô thở dài: “Em cũng nói trước rồi mà, trị liệu kiểu này là vô ích ở thời điểm hiện tại. Nếu muốn em giúp anh, anh phải hoàn toàn thả lỏng, buông bỏ tâm lý phòng vệ đối với em.”

Trương Tiểu Mãn hít vào một hơi thật sâu, nhìn vào cánh tay trái đang chậm rãi co lại của mình, “Anh cũng không rõ lắm. Anh cũng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vào những năm đó. Nhưng càng đến gần cánh cửa kia, luôn có một âm thanh vọng ra từ trong tiềm thức, thét to bảo anh 'chạy nhanh đi.' Anh chỉ có thể nghe được tiếng bọn nhỏ kia cùng hát bài ca Rèn sắt từ sau cánh cửa ấy mà thôi.”

“Chính xác thì anh muốn gì, một sự thật ư? Hay đơn giản chỉ là muốn không bị mộng mị kỳ quái nữa, ngủ một giấc thật ngon?”

“Em biết không...” Trương Tiểu Mãn kéo ống quần bên chân trái của mình lên, nơi đó

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-thet-cua-nguoi-cam/1168405/quyen-1-chuong-2.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.