Saiko một lát sau lại đứng dậy, lấy trên kệ một cuốn sách.
" Sách gì đấy?"
Akira đột nhiên hỏi.
" Đẹp và buồn của của Kawabata Yasunari. Cái em thích nhất đấy. Tất nhiên là ý kiến cá nhân. "
" Tại sao em lại thích đẹp và buồn?"
" Em không biết. Hay thì em đọc thôi à."
" đôi khi mình thích một thứ gì đó không phải vì nó hay mà đơn thuần là hợp với mình, với tâm trạng, tính cách và sở thích của mình."
Saiko có vẻ tò mò: " Anh cũng thế hả?"
" Ừ. Anh thích nhất là " Đại gia Gatsby". vì đó là tác phẩm mà mẹ anh lúc còn sống thích đọc nhất."
Lúc còn sống?
" Vậy mẹ anh?"
" Ừ, bà mất rồi, cũng khá lâu rồi."
Chương 23.1: Người mẹ lúc nào cũng dịu dàng
Tôi có một người mẹ mà tôi tin rằng là tuyệt vời nhất trên đời này. Bà rất yêu thương tôi. Dù tôi có phạm sai lầm, bà vẫn dịu dàng và âu yếm với tôi chứ không hề trách mắng. Đó không phải là một cách giáo dục đúng đắn, nhưng là cách giáo dục mà mọi đứa trẻ đều yêu thích. Tôi yêu bà. Yêu mái tóc đen nhánh dịu dàng lúc nào cũng duỗi thẳng có mùi bồ kết phảng phất của bà, yêu cả đôi mắt một mí đặc trưng của người Châu Á, tuy không đẹp lắm nhưng rất thơ mộng, nhẹ nhàng và mạnh mẽ. Trong đôi mắt ấy lúc nào cũng chan chứa niềm hy vọng. mỗi lần bà mỉm cười với tôi, tôi cảm thấy dường như đôi mắt ấy cười theo vậy.
Bà là con gái độc nhất của một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-sung-ngoai-ben-cang/1594943/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.