Phần 1: Ích kỷ
Saiko Kuroyanagi, chỉ là một cô bé bình thường trong mắt bạn bè. Cô bé không hay nói, hay cười, có cái tật nhếch mép mỗi khi nói chuyện với người khác. Ánh mắt sắc lạnh, lúc nào cũng tỏa ra một khí thế khiến người khác hoảng sợ. Khuôn mặt ấy dường như vô cảm, chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc
" Kuro – chan, thầy hiệu trưởng cho gọi cậu kìa!"
Năm cuối tiểu học, một ngày trời đẹp, Saiko vẫn như thường lệ ngủ một mình trong lớp, thì bạn lớp trưởng, kiêm bạn thân nhất của Saiko, Akaki, chạy đến và nói về việc thầy hiệu trưởng cho gọi. Cô bé lấy làm ngạc nhiên khi thầy không dùng loa thông báo, mà lại nhờ Akaki. Mà, không quan tâm lắm.
Toàn bộ hội đồng sư phạm nhà trường, với một vẻ mặt buồn bã, trầm tư, thông báo cho cô bé một tin gây chấn động: Bố mẹ cô bé đã qua đời trong một vụ tai nạn! Đó là một vụ khủng bố. Bố mẹ cô bé dự định mai sẽ đi Mỹ cho kỳ công tác, cô bé sẽ được gửi cho hàng xóm, thì sân bay Narita bị khủng bố đánh bom, 47 người chết, hai trong số đó chính là bố mẹ cô. Cô biết là điều này sẽ sớm xảy ra mà.
À.... Cô đã từng thấy cảnh này nhiều lần trên phim, truyện. Mỗi khi chuyện này xảy ra với nhân vật nào đó, cô bé thường tự hỏi: " Cảm xúc của mình khi chuyện này xảy ra với mình là thế nào?" cô không bao giờ có câu trả lời. Vì chuyện đó đã xảy ra đâu mà cô bé biết. Cơ mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-sung-ngoai-ben-cang/1594921/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.