Xe vừa đến bệnh viện, Tuấn Phong vội vàng chạy thật nhanh vào trong, mặc kệ cả đám người cứ ngơ ngác nhìn anh.
Nhưng họ lại cùng chung một suy nghĩ.
Tuấn Phong nhớ lại rồi!
Tô Thiên Kim đang quằn quại nằm trong phòng chờ sinh, bác sĩ chuẩn đoán cô sẽ sinh non 1 tháng, có thể do tâm trạng cô không tốt nên ảnh hưởng đến thai nhi.
Tần Tuấn Phong nghe xong, hai bàn tay siết chặt bên người, nhìn Tô Thiên Kim đang đau đớn nằm đó mà anh không làm gì được.
Anh yêu cầu bác sĩ cho anh được vào trong, vị bác sĩ đồng ý.
Thế là Tuấn Phong không chần chừ chạy nhanh vào trong, trong căn phòng bệnh chỉ có 2 người.
Tô Thiên Kim nhìn thấy Tuấn Phong bước vào, cô hơi ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn cố gắng gọi: "Tuấn Phong."
Tần Tuấn Phong nghe giọng cô yếu ớt, lồng ngực anh đau nhói, anh bước lại ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thiên Kim, xoa đôi chân mày đang nhíu chặt của cô, anh cúi sát người xuống, khẽ nói: "Không sao, có anh ở đây rồi."
Câu nói như xoa dịu mọi sự đau đớn của Tô Thiên Kim, cô lại khóc. Từ khi xa Tuấn Phong, không biết cô đã khóc bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này cô thật sự hạnh phúc, cô tin rằng Tuấn Phong đã nhớ lại rồi.
Tần Tuấn Phong lau nước mắt cho cô, giọng vẫn dịu dàng: "Ngoan, đừng khóc." Anh khẽ hôn lên trán cô: "Còn đau không?"
Tô Thiên Kim khẽ lắc đầu.
Có anh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-set-ai-tinh/2770790/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.