Rất nhanh, Viên Phi liền bị mang ra phòng giáo vụ, đại khái đến phòng khác đi. Tôi không khỏi buồn cười, đã bịa xong rồi mới tách ra, muộn rồi nha. 
Đối mặt lão cảnh quan, tôi không khỏi đề cao cảnh giác, sau một khoảng thời gian dài làm cảnh sát ai đều biến thành lão bánh quẩy, hơi không cẩn thận khả năng sẽ bị dụ. 
“Tôi hút thuốc cậu không ngại chứ?” Lão cảnh quan hỏi. 
Tôi nhún nhún vai: “Thầy chủ nhiệm không phản đối, tôi không ý kiến.” 
Thầy chủ nhiệm vội nói: “Tùy ý tùy ý…” 
“Có thể tùy ý? Tôi cũng đến một điếu được không?” 
Tôi cố ý nhìn về phía chủ nhiệm, hắn xấu hổ nhìn tôi. Tôi cảm thấy rất thống khoái, cao trung bởi vì tôi không tham gia đại hội toàn giáo sư sinh còn bị hắn nhớ một tội đâu. 
“Không hút.” Lão cảnh quan cởi mở nở nụ cười, sau đó nhìn tôi nói: “Tiêu Vũ a, cậu đối với chúng tôi rất bài xích a.” 
Tôi cười cười, từ chối cho ý kiến. 
Lão cảnh quan thở dài một hơi, giảm thấp thanh âm: “Từ Bình mất tích.” 
Tim tôi đập mạnh một cái, nhưng lập tức gục đầu xuống che dấu chua xót đáy mắt. 
“Các ngươi phòng 308 giống như chọc chuyện gì, một người tiếp một người gặp chuyện không may…” Lão cảnh quan ngừng một chút, chậm rãi nhổ ra mấy chữ: “Mục Mộc chết.” 
Tôi chợt ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn ông. 
“Chúng tôi vừa nhận được tin. Cậu ta ngồi ôtô đường dài về nhà, trên đường ô tô dừng lại một lát tại trạm xăng dầu, có nhân chứng chứng minh Mục Mộc lúc ấy cùng hành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-nuoc-ti-tach/1463101/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.