Mưa to đến mau, đi cũng mau. Tới lúc ăn xong cơm tối, trăng đã ló ra. 
Trước lúc về, Tô Mạch đi đổi giày. 
Bà Chu kéo Trâu Tinh Thần sang một bên, nhét chiếc nhẫn gia truyền ban nãy không tặng được vào tay anh ta, dặn nhỏ: “Không tặng được thì đừng bước vào cửa nhà này nữa.” 
Trâu Tinh Thần đẩy trả lại: “Vẫn chưa tới lúc.” 
Bà Chu đập nhẹ tay anh ta, dọa bảo: “Việc này mà không thành thì sắp xếp cho cháu một đống xem mắt, bắt đầu từ cháu gái nhà lão Tiền.” 
Trước đây, từng có một thời gian, tai trái của Tô Mạch lúc nào cũng ù ù, cả ngày lẫn đêm, kéo dài suốt hai tuần lễ. 
Là do bị Tiền Viện nện cặp sách vào mà ra. Cũng may sau đó đã khỏi, bằng không giờ cô đã thành người khuyết tật. 
Vậy nên, Tô Mạch nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai người. 
Kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm kết thúc, chính thức bắt đầu đi làm. 
Vì Tiêu Như lên chức nên vị trí nhà thiết kế chính bị trống ra một chỗ. 
Đầu buổi sáng, có vài người tới phỏng vấn ngồi trong phòng chờ của công ty đợi để tuyển chọn và được tuyển chọn. 
Tiêu Như cầm một xấp sơ yếu lý lịch, đi đôi cao gót ngang qua người Tô Mạch, vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Làm lãnh đạo thật là khổ, chuyện gì cũng phải bận tâm.” 
“Này, Tô Mạch à, hạng mục của công ty khoa kỹ Tinh Thần, phía họ muốn làm thêm hai trang nữa, sẽ tái ký hợp đồng.” 
Tô Mạch hơi hơi cau mày: “Trong tay tôi đang có bốn dự án khác đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-ngot/6805/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.