*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghe thấy tiếng thang máy, Lưu Trí chột dạ, sợ Tô Mạch gọi cứu viện tới bèn đóng sập cửa lại. Tối nay đã chắc tới tám phần là không lấy được tiền. Không ngờ Tô Mạch lại vào phòng ngủ đem ra một xấp tiền ném vào mặt Lưu Trí: “Trừ vào tiền thuê nhà tháng thứ tư.” Lưu Trí được một phen giật mình. Ả đàn bà này mới rồi còn rõ cứng đầu khó trị, chẳng hề có dấu hiệu chịu xuống nước chút nào. Tô Mạch không muốn làm lớn chuyện, cô không muốn để người đàn ông phòng đối diện biết nguyên do của cảnh khốn cùng này tất cả chỉ là vì một chiếc túi Hermes vượt quá khả năng chi tiêu của cô. Nếu không mua cái túi kia, cô đã không phải khất nợ tiền thuê nhà, cũng đã không vì vậy mà bị Lưu Trí ăn vạ. Xé toạc lớp vỏ ngoài hoa lệ đẹp đẽ là nỗi tự ti, sự xấu xí và dối trá của cô. Cô ghê tởm một bản thân như vậy nhưng chẳng thể nào thoát khỏi. Tô Mạch nhìn qua mắt mèo thấy Trâu Tinh Thần dừng lại trước cửa phòng cô một chút rồi quay người đi về phòng mình. Cô mở cửa đuổi Lưu Trí và tên mặt sẹo ra ngoài. Cửa nhà đối diện lại mở ra một lần nữa, Trâu Tinh Thần xách túi rác đối mặt với Lưu Trí mặt mũi bầm dập và tên đàn ông mặt sẹo trông sặc mùi anh chị, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác. Hai tên này cộng lại nhân đôi cũng không phải là đối thủ của anh ta. Trâu Tinh Thần để túi rác xuống chỗ cửa, đi qua chỗ Tô Mạch, quay đầu lại nhìn hai gã đàn ông kia. Thân hình cao to của anh ta dùng tư thế của kẻ bảo vệ che cho cô. Tô Mạch nói: “Đó là chủ nhà và bạn của anh ta tới đây thu tiền thuê nhà.” Trâu Tinh Thần ừ một tiếng trầm trầm. Lưu Trí và gã mặt sẹo nhanh chóng vào thang máy đi mất. Trâu Tinh Thần quay về cửa nhà xách túi rác bỏ vào cửa đổ rác cạnh lối thoát hiểm. Tô Mạch tựa vào cửa, đổi chủ đề, thân thiết hỏi: “Sức khỏe của bà anh không việc gì chứ?” Trâu Tinh Thần tựa vào khung cửa nhà mình, hai người đứng đối mặt với nhau cách một hành lang. Trâu Tinh Thần đáp: “Không việc gì, làm em lo lắng rồi.” Cô nhìn anh ta, giọng dịu dàng: “Hôm nay vui thật, nhạc hội rất hay, cảm ơn anh.” Trâu Tinh Thần cười: “Không cần cảm ơn, là vinh hạnh của anh.” Ai mà chẳng có sự riêng tư và bí mật chứ, anh ta cũng có. Lớp mặt nạ anh ta đeo nói không chừng còn dày hơn của cô. Ảnh đế Trâu Tinh Thần nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, nụ cười nhẹ nhàng dần tươi hơn, ấm áp tựa ánh hoàng hôn ngày hạ, thoải mái như có cơn gió mát vừa lướt qua, sự thân thiết chứa chan trong ánh nhìn: “Đã đói bụng chưa?” Ảnh hậu Tô Mạch bị nụ cười rạng rỡ ấy lôi cuốn nhập tâm vào vai diễn, giọng nói bất giác mềm mại hơn, khóe môi hơi cong cong lên: “Có hơi hơi.” Trâu Tinh Thần cười: “Tài bếp núc của anh cũng không tồi, đặc biệt là nấu bánh trôi rất giỏi.” Kỳ thực anh ta cũng chỉ biết nấu mỗi bánh trôi. Tô Mạch tỏ vẻ ngại ngần: “Liệu có làm phiền anh quá không?” Trâu Tinh Thần mở cửa nhà mình, tao nhã đưa tay mời vào: “Được phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi.” Tô Mạch lần đầu tiên qua nhà Trâu Tinh Thần. Xuất phát từ sự nhạy cảm về màu sắc và không gian của một nhà thiết kế, ấn tượng đầu tiên khi bước vào nhà của Tô Mạch là sự u ám, đồ đạc trong nhà anh ta thuần một gam màu lạnh, lấy xám trắng là màu chủ đạo, đến ngay cả những chiếc gối ôm có thể thắp sáng không gian cũng là màu xanh xám.
Tô Mạch quay đầu nhìn, bắt gặp nụ cười ấm áp trên khuôn mặt Trâu Tinh Thần. Nụ cười ấy và không gian xung quanh tạo cho người ta một cảm giác mâu thuẫn. Cô cười: “Không ngờ nhà đàn ông cũng có thể sạch sẽ như vậy.” Trâu Tinh Thần mời Tô Mạch ngồi xuống sô pha, vào bếp rót nước mang ra: “Đàn ông phải biết làm một chút việc nhà mới được, kết hôn xong có thể đỡ đần cho bà xã.” Thực ra đều là dì giúp việc dọn cho. Tô Mạch đưa tay đỡ cốc nước, ánh mắt toát lên một chút ngượng ngùng vừa phải: “Làm vợ anh nhất định là rất hạnh phúc.” Trâu Tinh Thần mở ti vi, ân cần bảo: “Cứ tự nhiên như ở nhà, đừng ngại.” Ti-vi đang phát một bộ phim tình cảm, nam nữ chính đang hôn nhau nồng cháy, sau đó nhanh chóng lăn tới giường. Trâu Tinh Thần làm bộ không phát hiện ra: “Tôi vào bếp.” Tô Mạch cũng làm bộ không phát hiện ra: “Vâng.” May mà cục điện ảnh quản lý tương đối nghiêm khắc chuyện tình dục xuất hiện trên màn ảnh, nam nữ chính trong ti-vi nhanh chóng bị tắt đèn. Chẳng mấy chốc Tô Mạch đã ngửi thấy mùi hương hoa mạt lị thoang thoảng. Cô lần theo mùi hương đi vào bếp. Giữa màn hơi nước, người đàn ông đeo tạp dề, một tay cầm vung, một tay cầm muôi đảo nhẹ đồ trong nồi. Tô Mạch buột miệng khen: “Thơm quá ạ.” Cô tới gần, nhìn thử vào trong nồi, vui vẻ nói: “Em chỉ mới ăn bánh trôi vị hoa quế, không ngờ còn có cả vị hoa mạt lị nữa.” Trâu Tinh Thần cầm bát sứ trắng, vừa múc chè ra vừa chu đáo giải thích: “Đây là nấu bằng nước trà ngâm hoa mạt lị.” Tô Mạch thấy những cánh hoa mạt lị trôi nổi trong nồi, khe khẽ nói: “Hơi phiền nhỉ.” Trâu Tinh Thần nghiêng đầu nhìn Tô Mạch, ánh mắt tỏ ra đầy yêu chiều: “Nghĩ là em sẽ thích nên dù thế nào cũng không thấy phiền.” Kịch bản của hai người vô cùng ăn ý. Bánh trôi trắng trẻo trong veo nổi trên mặt bát sứ trắng, hương hoa mạt lị tỏa ra từ trong bát quẩn quanh hai người, cả căn nhà vấn vít một hương thơm dìu dịu. Rõ ràng là cảnh tượng trong một bộ phim tình cảm được bài trí đầy tỉ mỉ. Tô Mạch cầm thìa lên nếm thử một chút, cứ như thể vừa phát hiện ra một thế giới mới, giọng reo lên vui vẻ: “A Thần, thực sự rất là ngon.” Trâu Tinh Thần dịu dàng nhìn người con gái đối diện: “Em thích thì tốt, Mạt Lị.” Anh ta cúi đầu, đảo viên bánh trôi trong bát: “Chỉ cần em thích, anh tình nguyện ngày nào cũng làm cho em ăn.” Hầu hết các bí kíp hướng dẫn tán gái đều có câu này. Tô Mạch ngẩng đầu, rút một tờ khăn giấy chấm nhẹ môi: “Sao anh không ăn?” Trâu Tinh Thần tiếp tục dịu dàng cưng chiều: “Anh muốn xem em ăn, lúc em ăn trông rất đẹp.” Anh ta đã ăn no ở nhà bà rồi, thực sự không ăn nổi nữa. Đúng lúc này, điện thoại của Trâu Tinh Thần đổ chuông, anh ta liếc nhìn rồi nghe máy: “Alo, xin chào.” Giọng trầm ấm xen chút dịu dàng hài hòa với bầu không khí lúc này. Rõ ràng là vẫn còn đang diễn tới xuất thần. Ở đầu bên kia, Triệu Thù còn tưởng là mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi: “Thần ca à?” Nếu đối phương dùng cái giọng điệu vừa kiêu căng vừa lười nhác mà rằng: “Có chuyện mau nói, không chuyện biến xéo.” Thì mới đúng là Thần ca của anh ta. Vậy nhưng đối phương lại vẫn lịch sự hòa nhã đáp: “Phải, là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?” Triệu Thù kiểm tra lại màn hình điện thoại, xác nhận mình không gọi nhầm máy, chuyển sang hoài nghi thần kinh đối phương có vấn đề: “Quý ngài không bị sao đấy chứ?” Trâu Tinh Thần dịu dàng nhìn Tô Mạch đang ăn bánh trôi, nói với người trong điện thoại: “Tôi rất ổn.” Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần, cười với anh ta. Triệu Thù ở đầu dây bên kia sợ tới mức nói năng không lưu loát: “Thì, là mô hình NPC nói lúc xế chiều có vấn đề.” Sau đó anh ta trình bày một lượt những vấn đề chính yếu gặp phải. Trong đầu Triệu Thù tự động tưởng tượng ra cảnh Trâu Tinh Thần mắng chửi người: “Cậu là lợn à, ngu hết thuốc chữa.” Nhưng tai thì lại nghe thấy là: “Tại lúc họp tôi nói chưa đủ rõ.” Sau đó nhẫn nại giải thích lại một lần nữa. Triệu Thù nghe xong, dường như chợt đã hiểu ra được điều gì, bèn lớn tiếng mắng vào trong điện thoại: “Trâu Tinh Thần, đồ thần kinh, đồ ngu ngốc.” Mắng xong, như là trút được hết giận, cười hể hả. Trước ánh nhìn chăm chú của Tô Mạch, giọng Trâu Tinh Thần vẫn lịch sự hòa nhã như trước: “Ý kiến của cậu rất hay.” Lịch lãm, thân thiện, không phá vỡ hình tượng. Triệu Thù nói đã miệng xong liền nhanh tay cúp máy, vào nhóm weixin của công ty hớn hở xúi bẩy các anh em gọi điện cho sếp Trâu trải nghiệm thử cảm giác một lão đại luôn ngạo mạn, hung hãn, soi mói, một khi trở nên dịu dàng, khiêm tốn thì sẽ làm người ta run cả da đầu, sởn hết da gà như thế nào. Vì bị kích thích bởi hình tượng con người tương phản quá mãnh liệt, mọi người ào ào đi gọi điện để thể nghiệm. Màn hình điện thoại của Trâu Tinh Thần sáng lên liên tục. Đàn ông mặc váy gọi… Mễ Việt gọi… Đinh lão đầu gọi… Tên ngu nhất cả công ty gọi… Triệu Thù lại gọi lại… *đàn ông mặc váy 女装大佬: chỉ người theo xu hướng thời trang đàn ông mặc trang phục của nữ giới
Thế là, Trâu Tinh Thần tắt luôn điện thoại, cả thế giới mới được yên tĩnh. Tô Mạch ăn xong, bỏ thìa xuống, vốn định nói để cô đi rửa bát nhưng thấy bát bánh trôi trước mặt Trâu Tinh Thần vẫn còn nguyên chưa đụng tới nên đổi thành: “Còn không ăn đi là sẽ nguội mất đấy.” Trâu Tinh Thần vốn không ăn nổi nữa lại còn bị bọn Triệu Thù lên cơn điên một hồi, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Lát nữa anh sẽ ăn.” Tô Mạch liếc xem giờ, nhẹ nhàng ngoan hiền nói: “Trễ quá rồi, em không làm phiền anh nữa.” “Hôm trước em nói là mời cơm anh, vậy mà lại bị anh mời trước.” Trâu Tinh Thần: “Đây là vinh hạnh của anh.” Mãi cho tới khi về phòng, đóng cửa, lời Trâu Tinh Thần nói vẫn còn quanh quẩn bên tai Tô Mạch. Tựa như bị một thanh kiếm sắc nướng qua lửa đỏ đâm xuyên tim, cơn đau dần dần phóng đại ngoài sức chịu đựng của cô. Thời niên thiếu, từng có người cũng nói với cô một câu như vậy, lúc cô bị bọn Tiền Viện bắt nạt, người đó chìa tay kéo cô dậy, khi cô cuống quýt nói cảm ơn, người đó cũng đã nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.” Người đó giải vây giúp cô, chữa bài tập giúp cô, gặp ngày mưa thì dịu dàng lịch lãm đưa cho cô một chiếc ô. Thế nhưng hiện thực không phải truyện cổ tích, cuối vở kịch, người ấy lại nói một câu khác: “Chẳng qua chỉ là một trò chơi cá cược, à, có lẽ cũng chẳng thể gọi là trò chơi được, chỉ là một vố đùa dai thôi.” Lúc ấy cô chẳng có chút sức phản kháng nào, đành phải cúi đầu mặc cho hiện thực tàn khốc dẫm đạp. Tới khi trưởng thành, lại gặp được một người đàn ông lịch lãm kiểu thế, máu trong người cô liền sôi trào, ngập tràn trong đầu là hai chữ chinh phục. Đau mà ghiền. Cô muốn chinh phục người lịch lãm như Trâu Tinh Thần, như thể chinh phục được anh ta thì có thể dẫm đạp quá khứ dưới gót chân mình. Ấu trĩ mà bệnh hoạn. Tô Mạch rửa sạch mặt bằng nước lạnh, vào thư phòng tiếp tục bức vẽ còn dang dở. Trước khi ngủ, nhận được tin nhắn của Trâu Tinh Thần: “Ngủ chưa?” Tô Mạch bỏ bút vẽ xuống, tới gần bên cửa sổ, ngắm nhìn màn đêm của Tây Quỳnh, nhắn lại là: “Chưa, đang mải nghĩ một chuyện.” Trâu Tinh Thần đứng ngoài ban công, anh ta không biết rằng anh ta và nàng đang cùng nhìn về một phương trời, đều đang hướng về bờ sông cách chỗ họ không xa. Anh ta nhắn lại: “Đang nghĩ gì thế?” Sông xa quá, không nhìn rõ được mặt nước nhưng mỗi khi có gió thì có thể thấy được gợn sóng nhấp nhô. Anh ta cúi xuống đọc tin nhắn của cô, cô nhắn: “Nghĩ tới anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]