Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Tô Mạch đồng ý cái giá hai ngàn một tháng chưa bao gồm điện nước thuê gian phòng cách vách sát phòng ngủ của Trâu Tinh Thần.

Tháng tiền lương cuối cùng của cô ở Ori trừ đi phần tiền thuê nhà chung với Lâm Tiểu Linh thì còn có thể ứng phó được năm, sáu tháng tiền thuê nhà ở bên chỗ Trâu Tinh Thần.

Tô Mạch đi từ trên tầng xuống, đứng trước cửa sổ tầng một liếc nhìn cổng biệt thự nhà số 48.

Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô phải gần hơn nữa.

Các đồng nghiệp khác lục tục tới, vài người chưa ăn sáng, định vào bếp pha mì ăn liền ăn qua loa cho xong, đợi đến trưa lại ăn chực của giám đốc Trâu một bữa.

Chu Bắc lấy bốn gói mì ăn liền cất trong ngăn thực phẩm ra: “Mọi người, mì dưa chua được không?”

Những người khác không có ý kiến.

Trâu Tinh Thần từ trên tầng xuống: “Tôi muốn ăn vị thịt bò kho tàu.”

Tô Mạch vào bếp, mở ngăn đá: “Lần trước tôi có để dành một ít bánh trôi, ăn thanh đạm hơn mì ăn liền đấy, mọi người ăn nhé.”

Chu Bắc: “Được, để tôi ghi sổ, cuối tháng trả cho cô.”

Trâu Tinh Thần ngồi bên bàn ăn, cầm báo sáng nay lên đọc. Anh luôn ưu tiên đọc về chính sách của nhà nước trước. Nhất là về mặt có liên quan tới game và giải trí.

Tô Mạch ôm laptop ngồi đối diện Trâu Tinh Thần, vừa chờ Chu Bắc thả bánh trôi vừa làm việc.

Vương Tử Hoài ngồi bên bàn ăn, líu lo bô lô ba la: “Tôi không muốn ăn mì ăn liền, cũng không muốn ăn bánh trôi. Tôi muốn ăn bánh pizza gà Mê-xi-cô với mayonnaise,  bánh mì nướng kẹp thịt hộp, bánh bao rau nấm hương, bánh bao rán một mặt nhân thịt cua, sữa đậu đỏ, nước cam tươi…”









Chu Bắc: “Ông im miệng đi cho tôi!”

Càng nghe càng cảm thấy bánh trôi của mình vô vị.

Đúng lúc này, chuông cửa reo. Mọi người đều rất ngạc nhiên. Bởi vì ai trong văn phòng cũng đều có chìa khóa riêng, không cần phải ấn chuông cửa. Giờ này thì nhân viên chuyển phát vẫn chưa đi làm.

Trâu Tinh Thần ngẩng đầu khỏi trang báo: “Ngây cả ra đó làm gì, mở cửa.”

Đôi khi linh cảm của phụ nữ chuẩn xác tới đáng sợ. Tô Mạch đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ nhà đối diện mới chuyển tới.

Hôm nay Trịnh Kinh Kinh trang điểm kiểu thơ ngây, trong sáng, áo phông trắng, váy xếp li hồng nhạt dài ngang đùi, trông chân vừa dài vừa trắng vừa thẳng.

Mấy tên đàn ông ru rú trong nhà thích nhất kiểu này.

Tô Mạch cúi xuống nhìn mình. Hôm nay cô mặc quần ống rộng, che chân kín mít, bàn chân còn đang đi một đôi dép độ xám 88%.





Cô không hề che giấu ánh mắt đề phòng: “Xin hỏi cô tìm ai?”

Trịnh Kinh Kinh giơ chiếc túi to lên: “Dì giúp việc làm bữa sáng quá nhiều, ăn không hết nên mang sang mời mọi người.”

Nói rồi cười: “Mọi người làm việc vất vả.”

Vương Tử Hoài chạy ra: “Không vất vả, không vất vả. Mời vào.”

Trịnh Kinh Kinh vào nhà, để bữa sáng lên bàn cơm, bày từng món từng món một ra.

Ngoại trừ một đống Vương Tử Hoài vừa mới tưởng tượng ra ban nãy, ngay cả bánh jianbingguozi, bánh shou zhua bing cũng đều có.

Đám người vây xung quanh nhìn, rốt cuộc không còn ai ngó ngàng tới bánh trôi và mì ăn liền ở bếp nữa.

Trịnh Kinh Kinh để một hộp bánh bao rán một mặt nhân thịt cua trước mặt Trâu Tinh Thần: “Anh nếm thử xem, dì giúp việc nhà tôi nấu ăn được lắm.”

Vương Tử Hoài đổ chút dấm chua mang ra, đám người mỗi người nếm một chiếc.

Trâu Tinh Thần ăn xong, khách sáo nói: “Cảm ơn. Lát để bảo tài vụ trả tiền cho cô.”

Trịnh Kinh Kinh không vui: “Là hàng xóm với nhau, nhắc tiền làm gì.”

“Hay là vậy đi. Máy tính trong phòng ngủ của tôi bị hỏng, anh xem thử giúp tôi, coi như là tiền bữa sáng. Thế nào?”

Chu Bắc gặm một miếng bánh shou zhua bing: “Vừa tiết kiệm được tiền lại có thể lấy giúp người làm niềm vui, tôi thấy được đấy!”

Trâu Tinh Thần liếc nhìn Cung Thụ, người đang nhét lấy nhét để đồ ăn vào miệng: “Ông sửa máy tính giỏi, ông đi đi.”

Cảm giác về sự hiện diện của Cung Thụ ở văn phòng cực kỳ mờ nhạt, tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, chỉ thích cắm đầu làm việc và ăn uống. Là lập trình viên kiêm quản lý an ninh mạng của công ty khoa kỹ Tinh Thần, anh ta sửa máy tính rất giỏi.

Cung Thụ nuốt ngụm sữa đậu trong miệng: “Được, không thành vấn đề.”

Trịnh Kinh Kinh không nói gì thêm, đồng ý để Cung Thụ sửa máy tính giúp mình.

Tô Mạch đứng bên trừng mắt nhìn. Cô gái này có mục đích gì, cô liếc qua là biết. Cô còn hoài nghi máy tính của cô ta vốn chẳng hư gì hết, chỉ nói vậy lừa người thôi.

Tô Mạch liếc nhìn sang Trâu Tinh Thần. Một tay anh cầm báo đọc rất chăm chú, tay kia thì cầm một miếng bánh mì kẹp.

Trịnh Kinh Kinh nhìn Tô Mạch: “Công ty mọi người chỉ có một cô gái thôi à? Chào người đẹp, tôi là Trịnh Kinh Kinh.”

Tô Mạch: “Tô Mạch.”

Trịnh Kinh Kinh cười: “Sao cô không ăn đi?”

Tô Mạch: “Tôi thích ăn bánh trôi, chốc nữa sẽ nấu.”

Trịnh Kỳ Lân: “Em thử món bánh tôm thủy tinh này đi, mùi vị được lắm, đừng ăn bánh trôi, ngọt phát ngán.” Nói rồi gắp một cái chấm chút dấm chua đưa tới tận miệng cho Tô Mạch.

há cảo tôm thủy tinh

Cô cúi đầu, cau mày: “Em không thích ăn tôm nõn.”

Trịnh Kỳ Lân tiếc nuối bỏ chiếc bánh tôm nõn đó vào miệng mình.

Trâu Tinh Thần ngước lên liếc nhìn Trịnh Kỳ Lân một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc báo.

Tô Mạch đi vào bếp đun nước nấu bánh trôi. Cô ngoái đầu nhìn ra phòng ăn, đám đàn ông xấu xa đó đang ăn uống rất vui vẻ, Trịnh Kinh Kinh mỉm cười nhìn họ.

Trịnh Kinh Kinh lại gần Trâu Tinh Thần, cúi gập người xuống, mái tóc dài chạm vào vai của người đàn ông, giọng nói dịu dàng: “Thần ca đang xem gì mà chăm chú vậy?”

Cô ta gần như dán hẳn người lên người anh.

Cái cảnh lẳng lơ quyến rũ đàn ông này trông thật quen mắt. Rốt cuộc Tô Mạch cũng nhớ ra. Trịnh Kinh Kinh không phải chính là mình hay sao? Ban đầu, hồi cô cố gắng quyến rũ Trâu Tinh Thần, chẳng cũng như vậy còn gì.

Nước trong nồi sôi lên ùng ục.

Người đàn ông đang ngồi bên bàn ăn đọc báo bỗng nhiên nói: “Nước sôi rồi kìa, còn thất thần ra đó làm gì.”

Tô Mạch đếm sáu viên bánh trôi, đủ cho bữa sáng của một mình cô.

Trâu Tinh Thần vẫn không thấy quay đầu qua: “Thả thêm mấy viên cho anh đi.”

Đinh Đông Xuân: “Lão đại ăn thử cái pizza thịt gà Mê-xi-cô này đi, ngon hơn KFC làm đấy. Bánh trôi có mùi mẻ gì đâu ăn.”

Trâu Tinh Thần mặc kệ anh ta.

Tô Mạch bực bội gọi ra từ trong bếp: “Thế rốt cuộc là có cần hay không?”

Trâu Tinh Thần: “Sáu viên.”

Trịnh Kinh Kinh đi tới cửa phòng bếp, nghiêm túc đánh giá Tô Mạch.

Cô gái đó khom lưng đếm bánh trôi, mái tóc xoăn dài búi tròn sau đầu, mắt to tròn trong veo lóng lánh như một ao nước mát.

Tô Mạch thả mười hai viên bánh trôi vào nồi, đậy nắp lại. Quay đầu bắt gặp Trịnh Kinh Kinh.

Bánh trôi nấu rất nhanh được, Tô Mạch múc ra bát sứ trắng, để xuống trước mặt Trâu Tinh Thần, chỉ nói một chữ: “Ăn.”

Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn: “Không có thìa thì ăn bốc à?”

Tô Mạch đi lấy thìa bỏ vào bát của anh: “Có ăn không?”

Chu Bắc ngửi thấy mùi bánh trôi: “Nhân vừng đen à? Tôi cũng muốn ăn. Lão đại chia cho tôi hai cái đi.”

Trịnh Kỳ Lân: “Tôi nữa.”

Trâu Tinh Thần bưng bát qua sô pha ngồi ăn.

Tô Mạch vào bếp mang bát của mình ra, lúc đi ngang qua Trịnh Kinh Kinh cố ý lắc lư chiếc nhẫn ngọc lục bảo.

Tô Mạch ngồi xuống chỗ Trâu Tinh Thần ngồi lúc nãy, vừa ăn bánh trôi vừa lật tờ báo anh vừa đọc.

Trịnh Kinh Kinh đi tới: “Là thì quá khứ hả?”

Tô Mạch: “Là thì hiện tại tiếp diễn và thì tương lai.”

Chu Bắc ngẩng đầu nhìn: “Hai người đang nói cái gì thế?”

Tô Mạch: “Trao đổi chút kiến thức ngữ pháp tiếng Anh.”

Chờ Trịnh Kinh Kinh về, Tô Mạch tháo nhẫn ra, cất vào túi, sợ bị Trâu Tinh Thần thấy, anh lại đòi trả.

Trâu Tinh Thần ăn bánh trôi xong, bỏ bát vào bồn rửa: “Rửa bát nhé.”

Tô Mạch đứng ngay bên cạnh: “Sao anh không rửa đi?”

Trâu Tinh Thần: “Thời gian của anh có thể tạo ra giá trị lao động cao hơn nhiều.” Vấn đề này ngày trước anh cũng từng nói với cô. Nói tóm lại thì thực ra chính là anh lười, không muốn rửa.

Sau khi những người khác trong văn phòng biết chuyện Tô Mạch thuê phòng trong biệt thự mỗi tháng hết hai ngàn thì liền nhao nhao nói mình cũng muốn thuê.

Trâu Tinh Thần: “Tiền thuê phòng của cô ấy là một tháng tiền lương. Các ông ai muốn thuê thì cũng được thôi, xì một tháng tiền lương ra.”

Lập luận rất logic.

Tiền lương của đám lập trình viên của Khoa kỹ Tinh Thần đều rất cao, trong khoảng từ hai mươi ngàn tới tám mươi ngàn. Một tháng trả nhiều tiền thuê nhà như thế, có ngu mới chịu.

Cách nghĩ này cũng rất hợp lý.

Nhân viên bảo trì máy tính Cung Thụ đi sửa máy tính ở nhà Trịnh Kinh Kinh về: “Không có vấn đề gì, bị nhiễm virus thôi, đã giải quyết xong rồi.”

Nói rồi ném cho Chu Bắc một cái túi giấy: “Trịnh Kinh Kinh nhờ đưa cho ông.”

Mọi người vây lại xem.

Chu Bắc ngơ ngác mở túi giấy, lấy ra một chiếc chân váy màu xanh lá. Bên trên đính một tờ giấy nhỏ: “Mua rộng, tôi mặc không vừa, cho anh.”

Thế là Chu Bắc bị mua chuộc.

Anh ta thay váy, đứng giữa phòng khách xoay một vòng: “Chanel bản số lượng giới hạn. Tôi thấy hôm nay tôi có thể gõ ba vạn dòng lệnh mà chạy không hề bị bug.”

“Lão đại, cái cô Trịnh Kinh Kinh này được thật.”

Vương Tử Hoài nói chua lè: “Đồng chí không chống lại được cuộc tấn công bằng viên đạn bọc đường của giai cấp tư sản. Nên đem đi xử bắn.”

Tô Mạch rửa bát xong, ra khỏi bếp, lại xem Chu Bắc: “Áo của anh có màu cam đậm, không hợp với chiếc váy xanh lá này.”

Chuyên viên mỹ thuật đã lên tiếng, Chu Bắc càng xem cũng càng cảm thấy hai màu này quả đúng là không hợp nhau.

Cũng may anh ta có áo dự phòng. Anh ta thay sang một chiếc màu đen, phối với màu xanh lá rất đẹp.

Trâu Tinh Thần ôm laptop lên: “Họp. Triệu Thù đâu?”

Đinh Đông Xuân: “Triệu Thù xin phép nghỉ, hôm nay nữ thần của anh ta tổ chức sinh nhật.”

“Phải rồi. Tô Mạch, Triệu Thù nói cảnh phụ bản hôm qua cô làm cần sửa lại, cụ thể thế nào thì cô trao đổi kỹ càng với lão đại. Anh ấy đặc biệt nhấn mạnh là phải trao đổi kỹ càng.”

Tô Mạch ừ một tiếng.

Chu Bắc bị Trịnh Kinh Kinh bỏ một chiếc váy Chanel ra mua chuộc mất, may mà đồng đội của cô vẫn còn đồng chí Triệu Thù dễ thương.

Tô Mạch cầm laptop lên gõ cửa phòng Trâu Tinh Thần rồi đẩy cửa vào.

Trâu Tinh Thần đang viết code, không ngẩng đầu lên, không để ý tới người vào.

Tô Mạch biết anh không thích bị người khác làm phiền khi đang viết code. Vậy nên cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, mở máy lên làm việc của mình.

Chờ Trâu Tinh Thần bận xong thì một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Tô Mạch cứ vậy ngồi làm việc trong phòng anh một tiếng đồng hồ, tiện thể vẽ được mấy bản nháp.

Trâu Tinh Thần duỗi thắt lưng, xoa xoa chiếc cổ hơi mỏi: “Chuyện gì thế?”

Tô Mạch đứng dậy, xoay màn hình máy tính của mình về phía Trâu Tinh Thần, cúi người xuống: “Triệu Thù nói phụ bản này vòng sáng quá mờ, em điều chỉnh lại một chút rồi, với cả NPC ở lối vào cần thiết kế lại một chút, cái cũ quá phổ thông.”

Trâu Tinh Thần cẩn thận quan sát: “Gã NPC này tay cầm lông ngỗng, sợi lông cần làm tỉ mỉ hơn một chút. Trải nghiệm tốt của người dùng bắt nguồn từ những chi tiết.”

Tô Mạch: “Nếu vậy thì có phải sẽ ảnh hưởng nhiều tới hiệu năng của máy tính không?”

Trâu Tinh Thần cười, ngả người tựa vào lưng ghế: “Vấn đề này đã được giải quyết rồi.”

Anh từng nói gì nhỉ, trong từ điển của anh không có khái niệm khó lập trình.

Tô Mạch rất phối hợp tỏ ra sùng bái ngoài mặt một chút: “Thần ca thật lợi hại.”

Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch một cái: “Em đang nịnh bợ đấy à? Văn hóa công ty chúng ta không có điều này.”

Mặc dù miệng thì anh phê bình cô nhưng cô nhận ra tâm tình anh có vẻ khá vui.

Tô Mạch ôm laptop định ra ngoài. Trâu Tinh Thần gọi cô một tiếng: “Tô Mạch.”

“Trả nhẫn cho anh, đó là vật gia truyền của bà anh, chỉ truyền cho cháu dâu.”

Tô Mạch xoay người lại: “Cái đó à, em không mang, để ở nhà rồi. Anh yên tâm, em không làm mất đâu.”

Trâu Tinh Thần: “Không phải sáng nay em mới đem ra khoe với Trịnh Kinh Kinh à?”

Anh có thấy. Sao mà anh thấy được? Không phải anh vẫn luôn chăm chú đọc báo sao? Anh thấy lúc nào? Người này mọc mắt đằng sau gáy hay sao?

Tô Mạch: “Quý ngài nhìn nhầm rồi.”

Cô đứng ở cửa, xoay người lại: “Bà vẫn khỏe chứ ạ?”

Trâu Tinh Thần: “Không khỏe lắm.”

Tô Mạch: “Em đi thăm bà được không?”

Trâu Tinh Thần im lặng vài giây rồi gật đầu: “Chiều chủ nhật đi. Có điều em tự đi một mình đi.”

Bà Chu vẫn cứ nhắc Tô Mạch với anh mãi. Bà luôn tin rằng Tô Mạch sẽ quay về. Trâu Tinh Thần không nói cho bà biết nguyên nhân thực sự hai người chia tay, chỉ nói là do tính cách không hợp.

Lúc đó bà ngồi ở vườn hoa trước sân, tay phe phẩy chiếc quạt hương bồ, bà cười bảo: “Tính cách không hợp? Tưởng bà già rồi thì lú lẫn à?”

Tô Mạch hỏi: “Anh không đi cùng à?”

Trâu Tinh Thần: “Anh còn bận chuyện khác phải làm.”

Tô Mạch ồ một tiếng: “Anh bận chuyện gì?”

Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn: “Em điều tra hành tung của anh đấy à? Ngoài vợ và bạn gái của anh ra, không ai có quyền tra hỏi anh.”

Tô Mạch: “Vợ cũ cũng không được à?”

Trâu Tinh Thần sửa lời cô: “Là vị hôn thê cũ. Không được.”

Tô Mạch: “Vậy anh thấy cô gái hàng xóm nhà đối diện kia thế nào?”

Trâu Tinh Thần: “Rất được, ngoại hình đẹp, tính tình niềm nở. Điều kiện cũng không tệ.”

Tô Mạch: “Em thì lại nghĩ khác, mắt hơi nhỏ, da trắng thì có trắng nhưng không căng bóng. Niềm nở thì có niềm nở nhưng hơi quá đà. Có tiền thì đúng là có tiền nhưng tiền là căn nguyên của tội ác.”

Trâu Tinh Thần cười nhếch mép: “Vậy em đừng nhận tiền lương tháng này nữa, rời xa căn nguyên của tội ác đi vậy.”

Tô Mạch: “Thế vậy thì, nếu không còn chuyện gì, em đi làm việc đây.” Nói xong liền chạy.

Tới buổi chiều, thầy Khổng giảng viên khoa Trung văn của Đại học Tây Quỳnh tới. Thầy đồng ý làm cố vấn văn hóa cho “Phiêu miểu chi lộ”, còn mang theo một núi tài liệu tới.

Giám đốc kế hoạch Mễ Việt và thầy Khổng trò chuyện với nhau suốt buổi chiều.

Giờ trên thị trường có rất nhiều trò chơi mang danh “cổ phong”, khoác lớp da tôn vinh văn hóa truyền thống Trung Quốc nhưng bên trong thì là một mớ thập cẩm. Trong đó có một game gần đây đang rất hot, tự xưng là lấy bối cảnh của thời Nam Bắc triều, nhân vật và quang cảnh lại thường xuyên xuất hiện các yếu tố của thời Đường-Tống, vô cùng thiếu nghiêm túc.

*Thời Nam Bắc triều nằm giữa hai thời Đông Tấn-Ngũ Hồ thập lục quốc và triều Tùy (bao gồm giai đoạn trong Tam quốc diễn nghĩa) đặc trưng bởi việc đa nguyên hóa tư tưởng và hình thành nên phong cách miền Nam hoa lệ tinh tế, phong cách miền Bắc hào phóng thô khoáng.

Công việc của thầy Khổng là đảm bảo các yếu tố văn hóa, lịch sử không bị sai lệch, không lẫn lộn giữa các thời hay triều đại với nhau. Mễ Việt chịu trách nhiệm làm sao để trò chơi dễ chơi hơn, gần gũi và phù hợp với sở thích của giới trẻ.

Trâu Tinh Thần đích thân xay cà phê ra pha mời thầy Khổng.

Tô Mạch trân trối nhìn. Tên đại gia kiêu căng này từ lúc nào biết tự động tay động chân xay cà phê vậy? Trước đây toàn la cô làm, làm chậm còn bị ăn chửi.

Cô đứng một bên nhìn người đàn ông đó. Anh ngồi cạnh thầy Khổng nghe thầy nói cực kỳ chăm chú, gặp phải vấn đề không hiểu rõ còn hỏi lại kỹ càng hơn.

Anh luôn luôn cực kỳ nghiêm túc trong công việc.

Lúc ra về, Trâu Tinh Thần tiễn cụ học giả ra ga-ra: “Thầy Khổng, thầy là cái hồn của “Phiêu miểu chi lộ”, cảm ơn thầy đã tới.”

Hiếm khi được nhìn thấy mặt khiêm tốn của anh như lúc này. Tô Mạch bỗng lại nhìn ra một chút nét “ôn nhuận như ngọc” trong con người anh.

Mấy ngày tiếp theo, mọi người luôn sống quay cuồng với brainstorming và những buổi họp trong phòng.

*brainstorming: Là quá trình sáng tạo nhằm tìm ra giải pháp hay ý tưởng mới thông qua thảo luận, nhằm huy động những ý tưởng mới mẻ, độc đáo về một chủ đề, của mọi thành viên tham gia thảo luận. Các thành viên được cổ vũ tham gia một cách tích cực, không hạn chế các ý tưởng, nhằm tạo ra “cơn lốc” các ý tưởng. (Nguồn: wikipedia).

Rốt cuộc họ cũng cho ra lò được tư tưởng cốt yếu, thiết lập nhân vật và diễn biến của game, cẩn thận đến từng đoạn đối thoại của NPC.

Mễ Việt sửa sang lại tài liệu, gửi cho thầy Khổng, nhờ thầy đối chiếu với văn hóa.

Đồng thời, Tô Mạch cũng bắt đầu chuyển dần đồ sang bên này. Mỗi ngày cô kéo một chiếc va-li to đi làm, chen chúc trên xe buýt, tàu điện ngầm.

Sau đó, dần dần lấp đầy từng chút từng chút một căn phòng của cô.

Triệu Thù thấy Tô Mạch vất vả như con kiến dời tổ, đề nghị đánh xe chuyển giúp cô. Tô Mạch từ chối, cô cho rằng đây là một thú vui. Thú vui của quá trình từ không tới có, từ trống rỗng tới vẹn tròn.

Triệu Thù: “Nữ thí chủ sao phải nói việc con kiến dời tổ mà nghe nguy hiểm như vậy chứ.”

Trâu Tinh Thần ngày nào cũng hỏi: “Cái áo sơ mi xanh của anh đâu?”

“Nhẫn của anh đâu?”

“Sao em lại quên mang theo được thế? Sao em không quên quách mình ở nhà đi?”

Tô Mạch bèn giả ngu, vờ dễ thương: “Người ta quên thật mà.”

Trâu Tinh Thần: “Quý cô lại muốn tái nhậm chức ảnh hậu à?”

Tới lúc Lâm Tiểu Linh chuyển đi ở với bạn trai thì Tô Mạch cũng hoàn thành xong việc chuyển nhà.

Ngày nọ, Tô Mạch đi thăm cụ Chu.

Cô không biết Trâu Tinh Thần nói thế nào với bà nhưng cô cảm thấy mình rất có lỗi vì bà đã đối xử với mình rất tốt.

Cô ở nhà cụ Chu nguyên một buổi chiều, ngồi nói chuyện với cụ, vẽ tranh cho cụ.

Cụ Chu vui vẻ nhìn Tô Mạch: “Mạt Lị à, chừng nào bà đi rồi, mấy đứa phải sống thật tốt nhé.”

Tô Mạch nắm bàn tay nhăn nheo của bà: “Bà à, bà đừng nói như vậy, bà phải sống lâu trăm tuổi.”

Trâu Tinh Thần không hề tới.

Cụ Chu bảo thím Lưu vào phòng lấy một chiếc hộp rất đẹp ra, trong hộp đựng một chiếc khuy bình an bằng phỉ thúy.

*khuy bình an phỉ thúy (tiếng Trung: 翡翠平安扣) là miếng ngọc có hình chiếc khuy theo cách chạm khắc cổ điển của Trung Quốc, được người yêu thương tặng cho nhau với ý nghĩa bình an.



“Sinh nhật của Tiểu Thần sắp tới rồi. Đây là quà bà chuẩn bị. Mạt Lị chuẩn bị được gì rồi?”

Sinh nhật của Trâu Tinh Thần là 25 tháng 7, cũng chính là thứ Bảy tuần sau, chuyện này Tô Mạch không quên nhưng cô vẫn chưa chọn được món gì hợp ý.

Cụ Chu cười: “Bà gợi ý cho cháu một thứ.”

Tô Mạch lắng tai nghe.

Cụ Chu: “Cháu hãy chuẩn bị một chiếc hộp thật lớn, rồi ngồi vào trong, bảo người ta thắt một cái nơ bướm ở ngoài. Đảm bảo là thằng bé thích.”

Tô Mạch bật cười.

Ý này chắc chắn là không áp dùng được. Chắc tám phần anh sẽ không nhận, nói không chừng anh còn đá cả hộp lẫn người ra ngoài.

Lần đầu tiên cô dự sinh nhật của anh nên cô nhất định sẽ chuẩn bị thật chu đáo.

Rời khỏi nhà bà, Tô Mạch đi dạo hết một lượt mấy trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố Tây Quỳnh nhưng vẫn chưa chọn được món nào vừa ý.

Thứ Hai, Tô Mạch hỏi Triệu Thù chuẩn bị quà gì.

Triệu Thù: “Chuẩn bị quà gì cho cái gì?”

Tô Mạch: “Sinh nhật của Thần ca của anh đấy.”

Triệu Thù: “Mồng mấy? Òa, nghĩ ra rồi. Không chuẩn bị gì hết, bảo anh ấy mời ăn cơm, đi hát thôi.”

Tô Mạch: “Các anh làm tùy tiện vậy thôi à?”

Triệu Thù: “Đàn ông thì chuẩn bị quà sinh nhật cóc gì, rõ ái. Có phải người yêu hay là thầm mến gì đâu. Lỡ như anh ấy tưởng tôi có ý gì với anh ấy thì sao?”

Tô Mạch: “…” Nói cũng phải.

Chuông cửa lại reo lên. Tô Mạch vừa nghe liền biết lại là vị hàng xóm nhà đối diện tới chứng tỏ sự tồn tại của bản thân.

Chu Bắc ra mở cửa, nhiệt tình mời Trịnh Kinh Kinh vào.

Trịnh Kinh Kinh xách một túi to đựng cà phê và bánh ngọt: “Mời mọi người ăn bánh uống trà chiều.”

Tô Mạch đi tới: “Lại để cô phải tiêu pha tốn kém rồi.”

Trịnh Kinh Kinh: “Không tốn đâu, trong nhà có kinh doanh cà phê.”

Tô Mạch: “Thực ra chúng tôi cũng có máy pha cà phê, không cần phải phiền phức vậy.”

Trịnh Kinh Kinh: “Không phiền, vậy lần sau tôi mang hạt cà phê sang nhé.”

“Thần ca đâu, sao không thấy người đâu nhỉ?”

Chu Bắc: “Ở trên tầng.”

Trịnh Kinh Kinh đi thẳng lên tầng trên.

Tô Mạch: “Anh ấy không thích bị người ta làm phiền lúc đang viết code.”

Trịnh Kinh Kinh cười.

Tô Mạch: “Đi hết cầu thang, phòng đầu tiên bên tay trái.”

Trịnh Kinh Kinh gõ cửa, không có ai đáp. Cô nàng mở cửa, thấy là phòng con gái. Chăn nệm màu hồng nhạt, có bàn trang điểm, trên lưng ghế còn vắt một chiếc váy ngủ ren đen.

Trịnh Kinh Kinh lùi ra ngoài. Tô Mạch đi lên nói: “Ngại quá, nhớ nhầm. Phòng này là của tôi. Anh ấy ở phòng bên cạnh.”

Cô đã chuyển hết đồ sang đây, tối nay là đêm đầu tiên vào ở.

Trịnh Kinh Kinh hơi sầm mặt một chút rồi lập tức liền bình thường lại ngay: “Cô thuê chứ gì.”

Tô Mạch không trả lời.

Trịnh Kinh Kinh nở nụ cười, gõ cửa phòng bên.

Người trong phòng đáp: “Vào đi.”

Trịnh Kinh Kinh: “Thần ca, tôi mang cà phê và điểm tâm qua, anh xuống uống trà chiều đi. Bánh ngọt tôi tự tay làm đấy, anh thích vị dâu tây hay vị xoài?”

Trâu Tinh Thần ra khỏi phòng: “Chu Bắc, nhớ ghi sổ.”

Chu Bắc ngẩng đầu lên: “Kinh Kinh tỷ nói là tặng, không cần trả tiền.”

Triệu Thù đạp Chu Bắc một cú: “Có chí một chút đi được không?”

Chu Bắc: “Ông có chí, có chí thì bỏ miếng bánh kem hạt dẻ ông đang cầm xuống đi.”

Triệu Thù: “Có phải của ông đâu, dựa vào đâu tôi phải bỏ.”

Tô Mạch đứng trước bàn ăn. Cô cảm thấy đời mình không thể làm ra được một chiếc bánh ngọt đẹp như vậy, bên trên còn vẽ hoa xinh xẻo, còn đẹp hơn cả ngoài tiệm.

Vị tình địch này ưu tú hơn cô tưởng.

Trâu Tinh Thần cầm một miếng bánh ngọt tựa vào cửa sổ của phòng ăn. Trịnh Kinh Kinh đi qua đó.

“Tôi có một chuyện nhất định phải giải thích với anh.”

Trâu Tinh Thần ngước lên nhìn.

Trịnh Kinh Kinh nói tiếp: “Tôi không phải hạng phụ nữ tùy tiện, tôi không làm vậy với người khác. Ý tôi là chuyện lần trước trên An Sơn, tôi để địa chỉ khách sạn lại cho anh.”

“Hiểu nhất kiến chung tình là gì không? Nghĩa là gặp sắc thì nảy lòng tham.”

Trâu Tinh Thần: “Tôi cũng có một chuyện nhất định phải nói rõ với cô. Không cần lãng phí công sức với tôi làm gì. Hai ta không hợp nhau, cũng không có khả năng.”

Trịnh Kinh Kinh nghiêng mặt nhìn Trâu Tinh Thần: “Anh thích cô ấy nhỉ?”

Trâu Tinh Thần: “Không thích.”

Trịnh Kinh Kinh cười: “Lừa ai chứ.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Hành nàng thích nhất thời, theo đuổi lại nàng là biển lửa. Thần ca, ta khuyên huynh hãy lương thiện.

Chú thích:

*bánh jianbinggouzi (煎饼果子) video cách làm có engsub
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.