Lý Quảng Toàn ném mạnh điện thoại của Tô Mạch xuống đất, màn hình điện thoại nháy mắt nứt thành mạng nhện. 
Tô Mạch tránh sau bàn làm việc, giơ một chiếc ghế lên: “Mẹ kiếp, ông mà dám tới, bà đây đập chết luôn.” 
Một mặt cô giằng co với Lý Quảng Toàn, một mặt nhìn ra ngoài cửa, cố gắng kéo dài thời gian, chờ cứu viện. 
Hễ Tiêu Như còn có lương tri thì sẽ không bỏ mặc cô. 
Ba phút trôi qua, vẫn không thấy có người tới. 
Lý Quảng Toàn xoay người khóa cửa văn phòng lại, chộp lấy một chiếc bình hoa để sau cửa: “Đồ đàn bà thối! Đã muốn dạy dỗ mày từ lâu rồi! Ngày nào cũng kiêu căng chết tiệt.” 
Nói đoạn liền ném chiếc bình hoa tới. 
Tô Mạch ngồi xổm xuống tránh sau bàn làm việc. 
“Choang…” Chiếc bình gốm rơi ngay sau lưng cô, vỡ tan tành. 
Tô Mạch nhặt một mảnh vỡ lớn nhất, nói với Lý Quảng Toàn: “Cùng lắm thì chết chung.” 
Lý Quảng Toàn bỗng bật cười, cặp mắt chuột híp thành sợi chỉ: “Muốn chết, đâu có dễ.” 
Tô Mạch: “Ông nghĩ kỹ hậu quả đi, ông sẽ bị ghi lại án tích đấy.” 
Lý Quảng Toàn cười mỉa một tiếng: “Mày cho là Tiêu Như sẽ làm chứng giúp mày à?” 
Đây hiển nhiên chỉ là một câu hỏi tu từ. 
Tô Mạch nhặt ống đựng bút để trên bàn ném vào người Lý Quảng Toàn: “Mẹ kiếp, ông đi chết đi!” 
Lý Quảng Toàn giơ tay cản được chiếc ống bút. Lớp mỡ trên người gã quá dày, ống bút đập vào cánh tay như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-ngot/2411331/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.