14.
Kỳ nghỉ rất nhanh đã trôi qua, ngày đi làm lại vào đúng ngày tổ chức tiệc tri ân.
Tôi không muốn đến dự tiệc tri ân khách hàng của công ty Trữ Dịch, nhưng chúng tôi lại là đối tác, tin chia tay của tôi và Trữ Dịch cũng chưa được công bố, không đi thật sự khó ăn nói. Vậy nên tôi đã miễng cưỡng đồng ý.
Trữ Dịch nói muốn đến đón tôi, nhưng tôi từ chối.
Chia tay rồi thì nên giữ khoảng cách.
Buổi tiệc tri ân tổ chức ở mộ câu lạc bộ cao cấp trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô. Tôi bắt xe đi lên đó mất tới hai giờ.
Khi tôi đến, hầu hết mọi người đã đến đông đủ, nhưng Trữ Dịch lại không có ở đó.
Tôi dẫn cấp dưới đi chào hỏi khách hàng.
A Trạch đi theo bên cạnh khen tôi không ngớt lời:
【Không hổ là bé yêu của anh, thật là xinh đẹp, khí chất ngời ngời, thật giỏi giang.】
【Nhưng giày quá cao, chân của em yêu nhất định lại bị đau.】
A Trạch lần đầu tiên nói điều này vào năm hai đại học.
Tôi là người tổ chức tiệc chào mừng tân sinh viên, phải đứng suốt đêm nên chân trầy da. Sau khi bữa tiệc kết thúc, A Trạch đã cõng tôi về.
Anh chạy ra ngoài mua thuốc cho tôi, vì thế mà về muộn bị quản lý ký túc xá bắt được, phải trả tiền ăn cho quản lý của ký túc xá một tuần.
Từ đó về sau, miễn là tôi có hoạt động cần phải đi giày cao gót,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-long-sinh-tu/2713887/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.