Iceland là một quốc gia màu trắng, ngay cả thứ trôi nổi trong không khí cũng đều là bông tuyết. Triệu Khê dừng lại ở đây rất lâu, cô sống trong một ngôi nhà gỗ kiến trúc truyền thống, dường đã tách biệt với thế giới.
Đã quá lâu cô không chụp phong cảnh, trong ống kính toàn hiện lên hình ảnh những người nổi tiếng khác nhau, ăn diện cầu kỳ, bắt được những thời khắc biểu cảm trên khuôn mặt cùng động tác vô cùng hoàn mỹ của họ, nghe thấy lời nói trong ngoài bất nhất của họ.
Cô giống như một cái máy, cài đặt trình tự cố định, lặp đi lặp lại một công việc.
Thế nhưng hiện tại, trong cuộn phim của cô không còn xuất hiện hình ảnh bọn họ.
Tuyết rơi phủ đầy trên những pho tượng lính gác, những cái cây bị băng tuyết bao trùm, dòng sông đóng băng, cậu bé đội mũ len đáng yêu mặt đỏ hồng.
Cô đăng ảnh lên tài khoản Instagram đã lâu không sử dụng của mình.
“Cici, bắt đầu từ cuối tuần, cực quang sẽ xuất hiện.” Bà chủ đưa cho Triệu Khê một ly cà phê, nói với cô: “Đến lúc đó du khách từ khắp nơi trên thế giới sẽ đến đây, chỗ chúng ta cũng sẽ náo nhiệt lắm. Cici, cô cũng định đi chứ? Tôi thấy cô cũng là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mà.”
“Tôi không phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.” Triệu Khê theo phản xạ phủ nhận, sau đó lại cười cười: “Nhưng mà tôi sẽ đi.”
“Baby! Em cuối cùng cũng quay về làm nghề ban đầu rồi sao? Chị biết em sẽ không từ bỏ nhiếp ảnh, Iceland có gì mới không?” Trên Instagram đột nhiên xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-long-qua-ong-kinh/928267/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.