Trong đôi mắt Mộ Thương hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm thấy. Anh kéo người kia vào lòng mình. Cảm nhận được nhịp tim đang tăng nhanh, anh cũng không biết đây là do bị tình huống nguy hiểm bất ngờ xảy đến làm ảnh hưởng hay là vì nguyên nhân gì khác, anh chỉ nhắm hai mắt lại.
Mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã khôi phục trạng thái bình thường. Anh buông người trong lòng mình ra, lui về sau hai bước.
“Thua mất rồi.” Anh xoay người về phía tổ chương trình cùng đồng đội của mình, khoanh tay cười nói, tay còn quơ quơ đoạn giấy đã đứt.
Cả đám người nháo nhác, công tác hậu kỳ không thể để nhân viên của tổ chương trình xuất hiện trên hình, tình hình trước mắt xem ra chỉ có thể cắt ghép thành Mộ Thương và Lục Giai Giai trong lúc tránh né đòn tấn công mà vô tình làm đứt “còng tay” giấy.
Tiểu Ngọc và Đỗ Uy bất chợt hiểu ra đội của mình đã thắng, liền vui vẻ trêu chọc Mộ Thanh và Lục Giai Giai.
Nhiếp ảnh gia của Lục Giai Gia đã tới hiện trường cuối cùng, hì hục chuẩn bị đồ nghề để chụp lại hình ảnh tuyên bố đội chiến thắng và hình phạt dành cho đội thua cuộc.
Triệu Khê ôm máy ảnh, còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Chuyện vừa rồi dường như chỉ diễn ra trong tích tắc. Cô cảm thấy mình được anh ôm lấy ngay dưới cái nhìn chăm chú của đám đông cùng sự theo dõi sát sao của vô số ống kính máy quay, vậy mà không một ai phát hiện ra.
Cô ngã vào một lồng ngực ấm áp. Bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-long-qua-ong-kinh/928262/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.