Khi đó vừa lên năm hai, sau khi phân ban xong, lũ sinh viên chúng tôi đã thi nhau đánh chén ăn mừng. Sinh viên khoa Lý thì may mắn không bao giờ cần đụng tới môn sử nữa, còn sinh viên khoa Văn cuối cùng cũng có thể say goodbye với Newton, Mendeleev[1]. 
Đương nhiên tôi cũng rất vui, không có lịch sử đời thật đẹp biết bao! Trong lúc hưng phấn, tôi đã chạy một hơi mười vòng quanh sân thể dục tám trăm mét, vừa chạy vừa hò hét. Ai đi ngang qua cũng tưởng tôi bị điên, chắc chắn trong lòng họ đều nghĩ: Cô gái kia tuổi còn trẻ, chắc là bị kích động! Mau đưa đến bệnh viện, cho vào khoa thần kinh. 
Đang phấn khởi thế này, tôi đâu thèm để ý người khác nghĩ thế nào! Nhiễm Vũ tôi không sợ ai bao giờ! Kẻ điên gào thét, các người muốn kỳ thị chắc! 
Chạy xong, tôi đứng không nổi, toàn thân rã rời không chút sức lực, cả người mệt nhoài. Lúc ấy, chân tôi như bị đóng đinh, mặt nóng rần đỏ bừng lên, dường như máu còn chảy ngược về não, trước mắt sầm lại không nhìn thấy gì. 
Khi đó tôi nghĩ: Trời ạ, không phải là tụ máu não chứ, tôi còn chưa muốn chết đâu! Chẳng lẽ ông trời đố kị anh tài?! 
Đang lúc tôi sợ hãi hối hận thì nhìn thấy một nam sinh cao ráo đi về phía mình. Trông quen quá, nhất định là "đầu heo" rồi [Đầu heo là thằng bạn thân nhất của tôi]. Thiên sứ! Nhất định là thiên sứ do Thượng đế phái tới cứu vớt tôi! 
Liếc thấy chai nước khoáng cậu ta cầm trong tay, tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-la-phong-roi-la-am-thanh-cua-hanh-phuc/101621/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.