_ Cha chả… mới sáng sớm mặt trời còn chưa mọc mà các ngươi đã đến diện kiến ta rồi. Có biết giấc ngủ quan trọng như thế nào đối với một người cao tuổi như ta không hả?
Theo tình hình hiện tại thì Hajima và Chisaki đang diện kiến ngài Akifusa ngay tại Thiên Chiếu Gia Trang phiên bản Okinawa. Có vẻ như họ đến không đúng lúc thì phải… khi thấy vị thần trong lốt đứa bé gái Loli khoảng chừng 10 đến 13 tuổi cứ không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, uể oải như vừa mới ngủ dậy không bằng… Mà thật sự thì ngài đang ngủ vừa bị bật đầu dậy để đón tiếp hai thống lĩnh nhà Kurahashi và Tsuchimikaido ấy chứ.
_ Akifusa – sama, trời thì còn tối, nhưng thời gian chỉ điểm trên đồng hồ đã là 9h hơn rồi. So với thời gian biểu của người bình thường thì chắc chắn là bị đuổi việc khi ngủ vật vờ bây giờ mới chịu dậy. Mở mắt và thử nhìn ra ngoài xem… tuyết muối đã rơi không biết từ lúc nào!
Akifusa khẽ ngoảnh đầu ra phía sân sau, quả thật bầu trời âm u đêm tối không có nổi một tia nắng mặt trời, nhưng tuyết muối đã rơi trắng xóa hết một vùng. Tuyết rơi dày đến nỗi đã bắt đầu cảm thấy được chút se se lạnh và vị mặn của muối. Ngắm nhìn những bông hoa trắng rơi, trong lòng ngài Akifusa hiện lên một nỗi phiền muộn xa xăm.
_ Tuyết muối đã rơi rồi sao? Vậy là Susanoo đã gần kề với chúng ta rồi. Chỉ còn ít thời gian nữa thì trận chiến của các Samurai sẽ chính thức bùng nổ… Vậy sao hai đứa không về nhà lo mà chuẩn bị cho lực lượng, còn đến đây làm gì hả?
_ Akifusa – sama, trước khi tham chiến, thần có thắc mắc mong được ngài giải đáp. Hy vọng ngài không để thần rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang, trở về tư trang Kurahashi với hai bàn tay trắng. Chuyện này đối với thần và Chisaki là vô cùng quan trọng…
Hanabi ngồi kế bên châm lửa vào chiếc tẩu thuốc và đưa cho ngài Akifusa nhấm nháp chút khói hương sáng sớm. Theo quan điểm của ngài được làm một điếu thuốc đi đôi với chén rượu sake cũng giống như người bình thường phải ăn sáng mới có đủ năng lượng để làm việc. Đâu đó nó cũng tương tự như việc Tsubaki nhâm nhi cà phê bên cạnh chiếc máy chạy nhạc cổ điển mỗi sáng.
_ Ta biết trước sau gì thì hai ngươi cũng sẽ tìm đến ta để hỏi cho ra lẽ chuyện này. Được thôi… ta sẽ giải đáp thắc mắc trong hai ngươi không sót bất kỳ chi tiết nào. Nhưng ta cảnh báo trước: chuyện này có thể sẽ gây bất mãn cho hai đứa. Ta không đảm bảo sau khi nghe xong, hai ngươi có đủ khả năng chấp nhận nó như một sự việc bình thường được… Chuẩn bị tinh thần đi nhé!
Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn so với Hajima và Chisaki tưởng tượng nhiều. Nhưng trước khi đến đây, hai người họ đều đã lường trước được chuyện này nên phần nào cũng chỉnh chu được tinh thần sẵn. Mặc dù đến bây giờ vẫn còn chút e ngại, nhưng chẳng lẽ lại đúng như Hajima nói, trở về tay không sau khi đã cất công một quãng đường dài đến đây?
Vừa đi vừa nghe hắn cứ lèm bèm bực nhọc chuyện ngài Tsubaru khiến Mikazuki đổ mồ hôi hột và nở nụ cười méo xệch miễn cưỡng. Chẳng là hắn đã có một khoảng thời gian diện kiến bố ngay sau khi nhà Minamiya kéo từ đất liền đến Okinawa. Ngài Tsubaru với kinh nghiệm thực chiến đầy mình muốn nêu lên quan điểm của bản thân về góc nhìn của trận chiến, từ đó sẽ bày binh bố trận sao cho phù hợp với tình trạng địa thế. Đối với một người dày dặn năm tháng chinh chiến thì bao giờ cũng đáng tin cậy hơn nhiều… Chỉ có điều, lại có một tên trẻ trâu nào đó lại không bằng lòng và cho rằng chiến lược ấy quá sức lạc hậu không hợp với điều kiện hiện nay. Và cứ thế, cứ ý kiến này trùng lắp hoặc bất đồng với ý kiến kia. Chỉ suýt soát chút nữa thôi là hai bố con sẽ xảy ra một cuộc chiến nho nhỏ nếu không có Mikazuki ở sẵn đó kịp thời nhảy vào can ngăn. Giờ ngẫm lại thì mới thấy đúng là ngài Tsubaru tỏ ra thân thiện đối với khách, còn với Tsubaki thì thái độ khác hẳn.
_ Nhưng lỗi cũng do anh một phần còn gì. Ngài Tsubaru tuy có lớn tuổi, có hơi lẩm cẩm nhưng cũng là một võ sĩ Samurai nhiều năm kinh nghiệm. Ông ấy cũng phải giữ thể diện cho bản thân mình chứ. Do anh cứ cố gắng bác bỏ như thế… thử hỏi làm sao mà không tức giận cho được!
_ Theo quan điểm của tôi, cái gì sai, cái gì lạc hậu không hợp thời thì vứt sang một bên không cần phải đắn đo suy nghĩ. Trận chiến này hết sức quan trọng. Nếu chỉ đơn thuần là những ý kiến chẳng thể mang lại thắng lợi thì tôi sẽ không ngần ngại quăng hết vào thùng chứa rác. Người già như lão ta… tốt nhất là nên ngồi một chỗ hút thuốc lào và bắt rận cho chó cảnh đi là vừa rồi. Không ai khiến lão phải ra chiến trường hết. Chỉ tổ chật đất và làm gánh nặng cho người khác!
Mikazuki chịu thua… hắn ghét ngài Tsubaru đến mức không thể dùng lý lẽ thay đổi cái tư duy hư hỏng trong hắn. Thôi thì đành vậy, dù sao thì mình cũng chỉ là người ngoài cuộc, chỉ có thể lắng nghe, quan sát thế thôi. Hoàn toàn không có quyền can thiệp vào mối quan hệ giữa hai bố con họ.
_ Không được Minamiya – san… Đồ của người khác mà anh dám tự tiện khui ra chưa được sự đồng ý như vậy, là vi phạm quyền tự do riêng tư cá nhân của người khác đó. Ở bên Anh quốc không dạy những điều này sao?
_ Bên Anh không hề dạy đến mấy thứ như vậy. Quan trọng là do ý thức người dân. Cô cứ xem như ý thức của tôi bị tụt lại đằng sau rồi đi cho nó khỏe… Phải mở nó ra thì mới biết nó được gửi cho ai chứ đúng không?
Giờ có muốn ngăn cản cũng không được vì hắn đã mở được thùng hàng trong một lần rạch dao rạch kéo duy nhất. Khi lật nắp thùng ra thì Tsubaki và Mikazuki vô tình nhìn thấy một thứ gì đó… giống như trang phục thì phải.
_ Khác hoàn toàn với phản ứng của ngươi và Chisaki – bou. Ít ra thì nó cũng biết giữ bình tĩnh hơn, không thể hiện ra ngoài mặt… Hoặc cũng có thể nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống này từ rất lâu rồi. Dù sao thì Tsubaki – bou, cũng là Tsuneharu tái sinh kia mà!
_ Nhưng sau cùng thì sự thật vẫn vô cùng khủng khiếp… sự thật về cháu gái thần biển…
_ Phải, dù các ngươi có bắt đầu oán trách số phận, oán trách định mệnh hay thậm chí là oán trách thần linh chúng ta thì sự thật vẫn không thể thay đổi. Lý do vì sao lại có cấm luật “ không được yêu cháu gái thần biển” không phải vì ranh giới giữa thần linh và con người, mà là bản thân cháu gái thần biển đã có vấn đề sẵn từ trước. Vậy thì ngay từ đầu… khi Tsubaki – bou làm theo di nguyện của Tsuneharu, yêu Lumina… đã là một con đường không bao giờ đến được với sự hạnh phúc mà mình mong muốn!
Bỗng nhiên Chisaki chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng. Một việc mình đã gây nên nhưng đáng lẽ ra mình không nên khơi mào nó mới đúng. Trong tâm trí Chisaki bây giờ, chỉ muốn chạy đến đó thật nhanh, thật gấp để có thể thay đổi những gì mình đã gây ra. Cụ thể hơn, cô cung chủ nhỏ đứng dậy và tiến thật nhanh ra khỏi cánh cửa.
_ Chisaki!
Hajima thiếu chủ nhanh chóng đuổi theo và đã kịp thời giữ lấy cổ tay cô ấy.
_ Chisaki, em tính đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết muối vẫn còn rơi không ngớt kìa!
_ Làm ơn thả em ra Hajima – kun, em phải đến đó thật nhanh… phải đến đó thật nhanh để không còn chuyện gì đáng tiếc xảy ra nữa?
_ Đến đó? Lẽ nào em định…
Chisaki không vùng vẫy, không chống cự để thoát khỏi bàn tay của Hajima. Nhưng bản thân Chisaki cũng trở nên lặng thinh không nói thêm bất cứ tiếng nào. Cũng chính vì sự im lặng ấy mà Hajima thiếu chủ càng phiền muộn hơn. Chàng hiểu Chisaki đang muốn làm gì, đang suy nghĩ đến điều gì.
_ Em nghĩ mình có thể làm được điều này ư? Mối nhân duyên của họ được chỉ định từ kiếp trước, từ khi tổ sư Minamiya đem lòng yêu cháu gái thần biển cho đến tận thế hệ hậu thế vẫn giữ nguyên vòng lặp của lời nguyền. Chúng ta không có quyền chen ngang vào vận mệnh lớn như vậy… Không, phải nói là khả năng của chúng ta chưa đủ để xen vào vấn đề ấy!
_ Nếu vậy… thì em phải làm thế nào đây?
Chisaki khẽ ngoảnh mặt lại nhìn Hajima. Chàng thiếu chủ trẻ càng đau đớn hơn khi chứng kiến những giọt nước mắt ướt đẫm bờ mi, chảy dài trên đôi gò má xinh xắn đáng yêu ngày nào của cô ấy. Nỗi đau trong trái tim Chisaki hiện giờ còn lớn hơn gấp trăm lần so với Hajima. Hajima hiểu rõ điều ấy… nhưng chính bản thân chàng cũng không biết phải làm như thế nào.
_ Nếu như em sớm biết… người cá không thể chết… thì em đã không làm như vậy. Tại sao… tại sao người cá lại không thể chết kia chứ? Tại sao một định lý đơn giản như thế mà em không hề nghĩ đến… Vậy thì từ trước đến nay… những cố gắng của Tsu – kun khi muốn được sống một cuộc sống hạnh phúc yên bình đến cuối đời với Lumina đều là vô ích sao?
Hajima không biết làm gì ngoài việc ôm chặt Chisaki vào lòng… không biết làm gì ngoài việc dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên mái tóc tím của cô ấy, an ủi vỗ về và muốn gánh vác một phần nỗi đau đè nặng lên linh hồn Chisaki.
_ Đúng. Người cá không bao giờ chết. Theo nghĩa đen thì đúng là như vậy!
Ngài Akifusa một lần nữa hạ chiếc tẩu thuốc trên tay xuống. Nhưng lần này, làn khói thuốc thoát ra từ miệng ngài một cách từ tốn. Như kiểu chính người hút cũng đang thể hiện tâm trạng của mình. Akifusa ngoảnh mặt ra khu vườn bên cạnh, ngoảnh mặt về phía những hạt tuyết muối trắng đang lất phất rơi trên bầu trời đêm.
_ Về cơ bản, người cá, hay còn được biết đến với cái danh “cháu gái thần biển”. Chỉ cần cái tên cũng đã đủ chứng minh dòng máu nhân ngư chính là dòng máu của Susanoo. Rất nhiều truyền thuyết tương truyền rằng nếu ăn được thịt hay uống máu người cá thì sẽ trường sinh bất lão. Những truyền thuyết ấy không hẳn là không có cơ sở khi máu của nhân ngư là máu của thần. Bản thân nhân ngư đã thuộc loại bất tử sẵn. Hay nói một cách khác… người cá, sẽ không bao giờ bị già đi theo năm tháng. Dù có là một trăm năm, một ngàn năm hay cả một thiên niên kỷ… nhân ngư vẫn sẽ tiếp tục sống với hình dáng hiện tại…sống như một vị thần!
Vậy ra đó chính là sự thật… sự thật đằng sau cấm luật không được yêu người cá mà cả ba gia tộc đều mang nặng tư tưởng. Vì bản chất người cá không thể già đi theo năm tháng, không thể chết vì tuổi trừ khi bị giết. Nếu là như vậy, thì quả thật con đường mà Tsubaki đã lựa chọn ngay từ đầu đã không thể mang đến cho hắn niềm hạnh phúc trọn vẹn. Cứ thử tưởng tượng xem, được chung sống với người mình yêu thương, đó quả là một niềm hạnh phúc vô giá trong cả cuộc đời của một con người. 5 năm sau họ vẫn yêu nhau nồng nàn. 10 năm sau, 20 năm sau, 50 năm sau, nhưng chỉ cần thêm 30 năm nữa, rất có thể chỉ còn lại một người. Phải… chỉ còn lại có một người… một người không thể chết vì tuổi đời dài hơn người kia. Yêu nhau suốt 80 năm để rồi chỉ còn lại mỗi một mình mình sống sót… thử hỏi, đó có phải là niềm hạnh phúc thật sự hay không?
Ôm Chisaki trong tay, trái tim Hajima cũng dần se thắt lại khi từng lời ngài Akifusa khắc sâu trong tâm trí. Chàng thiếu chủ trẻ cũng không thể ngờ rằng số phận của Tsubaki lại nghiệt ngã khó khăn như vậy. Hajima thiếu chủ… đột nhiên phát hiện ra một điều.
_ Khoan đã, nếu thật sự người cá không thể chết, người cá là bất tử, thế thì cái chết của Lumina, ngài giải thích chuyện này thế nào đây Akifusa – sama?
_ Chẳng phải ngươi chỉ muốn biết lý do vì sao không được yêu cháu gái thần biển thôi ư? Ta không nhớ là đã giao kèo sẽ kể hết mọi chuyện về Lumina ba năm trước!
_ Em vừa nói gì? Cái chết của em? Như vậy là sao?
_ Vào ngày đầu tiên chúng ta diện kiến ngài Akifusa sau khi bước chân lên Okinawa. Akifusa – sama đã cảnh báo em nếu như vẫn tiếp tục giữ bí mật thì một ngày nào đó Tsu – kun sẽ giết chết em. Cậu ấy cũng sẽ giết anh và tự mình đâm đầu vào cuộc chiến với Susanoo – sama với tinh thần bất ổn… Để rồi kết quả chính Tsu – kun cũng bị Susanoo – sama giết chết… Đó là cái kết dành cho ba thống lĩnh tối cao của ba gia tộc!
_ Chisaki, tại sao chuyện quan trọng như vậy bây giờ em mới chịu nói cho anh biết? Nó không đơn thuần là liên quan đến sự sống chết của chúng ta, mà còn liên quan đến tính mạng của rất nhiều khác!
_ Em biết chứ… em biết đây là vấn đề giữa ba thống lĩnh, và rất có thể sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Chỉ vì em không muốn vì chuyện này mà mọi người tỏ ra cảnh giac, nghi ngờ Tsu – kun… Em muốn… tự mình thương lượng với Tsu – kun… Họa chăng nếu cậu ấy có nổi giận… thì em… em đã sẵn sàng để đón nhận sự trừng phạt từ cậu ấy. Chỉ một mình em thôi… vậy thì sẽ không có ai phải chịu liên lụy nữa!
Nhận ra được điều ấy, Hajima thiếu chủ càng ôm chặt Chisaki vào mình hơn. Ôm chặt cô ấy, siết vòng tay thật mạnh như muốn nghiền nát những mảnh xương trong cơ thể bé nhỏ ấy. Ôm thật chặt để Chisaki không bao giờ rời xa khỏi mình. Vì nếu để cô ấy biến mất… thì chắc chắn Hajima cũng sẽ trở thành một Tsubaki thứ hai mất… Hajima cần phải bảo vệ người mình yêu thương bằng tất cả mạng sống lẫn linh hồn của mình.
_ Đủ rồi Chisaki… Chẳng phải anh từng nói em hy sinh bản thân mình như thế là đủ rồi ư? Vì từ bây giờ trở đi, đã có anh ở bên cạnh em rồi. Không cần phải cố gắng tự trách bản thân mình vì những gì đã xảy ra. Chisaki… dù cho có phải bán linh hồn cho ác quỷ, dù cho cả thân xác này có bị mục rửa dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh cũng nhất quyết không để em phải chết… Nhất quyết không để Tsubaki đụng đến một sợi tóc của em. Anh không cho phép điều đó xảy ra… không bao giờ!
_ Hajima – kun…
Chisaki cảm nhận được sức mạnh của Hajima đang muốn siết vụn xương mình ra. Nhưng cô biết Hajima không có ý khiến cô bị thương. Chỉ là cậu ấy đang sợ… Phải, Hajima sợ rằng mình sẽ mất Chisaki vào một ngày nào đó và trở nên lầm đường lạc lối giống như Tsubaki. Không thể bảo vệ được người mình yêu thương… Hajima không muốn điều đó xảy ra. Cái cảm giác đau đớn, day dứt, dằn vặt mà Tsubaki đã từng trải… Chàng thiếu chủ trẻ cho rằng có lẽ… mình sẽ không đủ can đảm để vượt qua được điều ấy.
_ Thiệt tình… anh ôm em chặt quá… Hajima – kun…
Vừa cất tiếng nói nhưng đôi bờ mi Chisaki không thể không trào nước mắt. Nỗi đau thể xác này có là bao so với những gì mà chúng ta đang phải gánh chịu.
_ Dạ… dạ không cần đâu, như thế này là được lắm rồi ạ!
_ Thế thì tốt. Cô để quần áo thay của cháu bên ngoài này nhé!
_ Vâng… cháu cảm ơn Malisa – sama!
Malisa… tên đầy đủ là Malisa Minamiya, hay còn được biết đến với thân phận quý phu nhân nhà Minamiya, là người phụ nữ đã sinh ra hai đứa trẻ một trai một gái. Đứa con gái tên Tsukusa Minamiya đã từng làm cung chủ Minamiya một thời gian và hiện tại thì đang điều trị bệnh bên Anh. Đứa con lại đang làm thống lĩnh tạm thời nhà Minamiya mang tên Tsubaki Minamiya, thiên tài kiếm thuật với kỹ năng tất sát song kiếm danh bất hư truyền, và đồng thời cũng là cha đẻ của bức họa “ Hoa anh đào đỏ” từng có cơ hội sánh ngang với những bức tranh nổi tiếng trong thế giới hội họa xuyên suốt chiều dài lịch sử.
Quý phu nhân tối cao đứng bên ngoài phòng tắm, bà ấy lo chuẩn bị quần áo thay cho Mikazuki sau khi cô tắm xong. Khi nghe Mikazuki sử dụng kính ngữ để giao tiếp với mình. Trong lòng bà cảm thấy có chút không hài lòng lắm.
_ Không được. Không cần phải thêm hai chữ sama phía sau tên cô đâu Mikazuki. Có thể ông nhà cô muốn được kính trọng, nhưng bản thân cô thì không cần những quy củ như vậy!
_ Thế… cháu nên gọi cô bằng gì ạ?
_ Hừm… để xem nào… gọi cô là Okaa – san đi!
Nghe đến hai chữ Okaa – san, mặt mũi Mikazuki đã đỏ phừng phừng lên như cặp nhiệt kế muốn cán đến mức cao nhất của độ sôi. Cô xấu hổ đến mức tự ụp mặt xuống nước.
Từ bên ngoài chỉ cần nghe được âm thanh phát ra bên trong, phu nhân Malisa có thể hiểu được ngay tâm tư cảm xúc của Mikazuki thế nào. Đúng như những gì mình liên tưởng, phu nhân đưa tay lên che miệng cười khúc khích một cách thích thú.
_ Mikazuki… nói thật lòng, cô đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó cháu hay Chisaki trở thành con dâu của mình thì thật tốt. Nếu lấy vợ có thể khiến cho thằng con trai nhà cô đỡ bất trị hơn một chút thì cũng đáng. Tsu - kun quả là một đứa lắm rắc rối ha!
Nghe đến cái tên Tsubaki… nghe đến cái tên đã khiến tâm trí mình loạn nhịp, Mikazuki có chút hơi phiền muộn. Vì nó khiến cô nhớ đến hoàn cảnh của Chisaki. Đến bây giờ cô cũng không nghĩ rằng mình lại có thể vượt qua cả Chisaki…
_ Cô ơi… tại sao lại là cháu mà không phải Chisaki? Nếu xét vì góc độ thời gian thì Chisaki đã ở bên cạnh Minamiya – san từ rất lâu rồi. Trước khi cháu xuất hiện nữa là. Vậy thì tại sao cô lại chọn cháu hay Chisaki mà không phải chỉ một mình Chisaki thôi ạ? Liệu có phải vì… cháu rất giống với Lumina không?
Phu nhân hiểu ngụ ý đằng sau câu hỏi của Mikazuki là như gì. Người chỉ tựa lưng vào vách cửa, trên môi nở một nụ cười nhẹ như thấu hiểu được nỗi lo lắng của con bé.
_ Lần đầu tiên cô gặp cháu, chính cô cũng không thể ngờ rằng cháu lại giống với Lumina đến chừng ấy. Chỉ cần thay đổi mái tóc đỏ ngắn ngang vai thì có bán cả tư trang Minamiya thì cô vẫn cho rằng Lumina đã tái sinh. Cô đã từng nghĩ nếu Tsu – kun một lần nữa yêu một người giống Lumina thì nó lại được hạnh phúc. Cho đến cái ngày bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” được công bố trên toàn thế giới, cô chợt nhận ra không phải như thế. Dù cho ngày tàn của thế giới có ập đến thì nó cũng sẽ sống mãi với nỗi đau dằn vặt trong tim. Cái cảm giác day dứt đó vẫn tồn tại suốt ba năm qua và được thể hiện qua từng nét vẽ trên bức tranh. Cô lại sợ rằng nếu gặp cháu… thì nó sẽ không làm chủ được chính mình, sẽ tiếp tục đau khổ và không ngừng điên loạn. Nhưng xem ra cô đã lo bằng thừa thì phải. Từ ngày hai đứa ở gần nhau, cô bắt đầu thấy Tsu – kun chịu mở lòng nhiều hơn, chịu suy nghĩ mọi thứ theo hướng tích cực hơn một chút. Có chút phần hài hước và cũng nói nhiều hơn… Mikazuki, cháu là nguyên nhân, là tác động khiến Tsu – kun thay đổi. Mikazuki, sâu trong thâm tâm, cô thật sự rất biết ơn cháu, cảm ơn vì những gì cháu đã làm cho Tsu – kun!
_ Chuyện đó… cháu có làm được gì đâu ạ… Cháu thấy anh ấy vẫn dễ ghét như ngày nào… Ối, xin lỗi phu nhân… cháu không có ý chê con trai cô đâu ạ… cháu…
Phu nhân Malisa chợt cất tiếng cười vì không thể nhịn thêm được nữa.
_ Bên cạnh một đứa như Tsu – kun chắc cũng cực cho cháu lắm nhỉ. Nhưng cháu biết đấy Mikazuki, Tsu – kun làm như vậy… nó làm những điều khiến cháu khó chịu chỉ vì muốn cháu chú ý đến nó thôi. Hoàn toàn không có ác ý gì đâu!
_ Vâng… chuyện đó thì cháu biết!
_ Còn về Chisaki. Phải, Chisaki đã luôn bám theo Tsu – kun từ nhỏ. Con bé luôn bên cạnh những khi Tsu – kun vui hay buồn. Thậm chí cô còn thấy rằng Chisaki rất yêu thằng bé là đằng khác. Yêu đến mức muốn trở thành vợ của Tsu – kun. Cháu biết không? Chisaki là một cô gái cực kỳ tốt. Vấn đề ở chỗ thằng nhóc nhà cô khá là ngốc trong mấy chuyện như vậy. Nó không hề nhìn thấy tình cảm của Chisaki hướng về mình sâu đậm như thế nào… Hoặc cũng có thể nó đã biết nhưng vẫn cố tình làm lơ vì cho rằng bản thân mình không có quyền làm vấy bẩn một thiên thần trong sáng như Chisaki chăng. Sống với nó hơn mười năm, cô chưa từng thấy Tsu – kun tỏ ra bất cẩn trong cách ăn nói, ứng xử, thậm chí là những hành động thân mật vượt xa so với mức tình bạn bình thường với Chisaki. Không biết là vô tình hay cố tình nữa!
Làm mẹ bao giờ cũng là người hiểu con hơn bất kỳ ai khác. Phu nhân Malisa gần như nói đúng hết những suy nghĩ của Tsubaki về Chisaki.
_ Cháu thì khác Mikazuki. Chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng hiểu được ngay Tsu – kun cần có cháu hơn bất kỳ ai, bất kỳ người con gái nào khác. Nếu không thì nó chẳng cần phải cố gắng gây ấn tượng trong mắt cháu làm gì. Con trai cô nên cô hiểu rõ nó muốn gì và đang cần gì. Nhưng làm mẹ, cũng có một số thứ cô không thể mang đến cho nó trọn vẹn, mà chỉ có thể là người mà nó yêu thương nhất thôi… Mikazuki, cô không muốn ép buộc cháu, nhưng từ giờ trở đi… Tsu – kun, xin trông cậy hết vào cháu!
Đó là một vinh dự lớn lao không phải ai cũng có cơ duyên lần thứ hai. Nếu chịu nghĩ theo một cách xâu xa thì đây chính là lời đồng ý có một cô con dâu như Mikazuki bước vào nhà Minamiya. Được sự chấp nhận từ mẹ chồng tương lại… Mikazuki vui lắm… nhưng cũng vì thế mà cô càng cảm thấy áp lực và bất an nhiều hơn. Dù đã có rất nhiều người nói, Mikazuki phải nghe thành ý từ chính Tsubaki thì mới được.
Không nghĩ tới nữa. Vì càng nghĩ càng nhức đầu chứ không được gì hết. Hắn dự định sẽ tìm một tấm vải khác phủ tạm lên bức tranh cất đi… nhưng vô tình chạm khuỷa tay vào kệ khiến cho bức tranh rơi xuống. Nhờ vào phản xạ nhanh như điện, hắn đã kịp thời đỡ được bức tranh trong gang tấc.
_ Phew, vừa kịp, đúng là đau tim quá chừng!
Nhưng cho đến khi cầm được bức tranh trên tay thì Tsubaki chợt nhận ra hình như… có thứ gì đó được giấu bên trong bức tranh thì phải. Một thứ gì đó nho nhỏ cứ lăn qua lăn lại mỗi khi hắn lắc bước tranh. Tsubaki áp tai vào nghe thử… đúng thật là có thứ gì nằm bên trong mà bấy lâu nay mình không để ý.
Không lý nào có chuyện có thứ gì đó ở bên trong bởi lẽ bức tranh này đã được Lumina vẽ cách đây ba năm. Cảm thấy tò mò khó hiểu, hắn lật mặt sau, dùng móng tay tìm vết lõm ở bốn góc và từ từ mở được phần sau của bức tranh. Và khi lấy được thứ đó ra rồi, Tsubaki mới tròn mắt bàng hoàng kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]