Hàn Ngọc trầm mặc nhìn chiếc đồng hồ thứ sáu trên bàn. Hôm nay, tròn sáu năm ngày Khánh Minh biến mất khỏi cuộc đời cô và cũng là sinh nhật thứ hai mươi sáu của anh. Từ ngày anh ra đi, cô lúc nào cũng nhớ về anh, lúc nào cũng mơ thấy anh quay về bên cạnh cô. Giấc mơ ấy đã cùng cô trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống trong khoảng thời gian dài đăng đẵng kia.
Sáu năm qua, cô vẫn có thói quen chọn một chiếc đồng hồ trong ngày sinh nhật anh, rồi một mình đến buổi hòa nhạc, một mình xem người ta đánh đàn, rồi cũng chính cô, một mình khóc giữa không gian rộng lớn này. Buổi hòa nhạc bắt đầu, không gian trở nên trầm lắng, cô ngồi trong một góc nhỏ, lặng lẽ bước vào trong thế giới riêng của mình, mà nơi đó, chỉ có bóng dáng anh xuất hiện trong đáy mắt sâu thẳm, đầy nhung nhớ của cô.
Tiếng đàn dương cầm trong trẻo vang lên, phút chốc khiến trái tim Hàn Ngọc co lại. Những nốt nhạc trầm lắng, ngân vang mang theo sự lạnh lẽo, cô độc, có chút bi thương đau đớn.
Anh ngồi trên chiếc ghế, những ngón tay thon dài đặt lên phím đàn và bắt đầu những nốt nhạc. Cô sững người nhìn lên khán đài. Giữa bóng tối, người đàn ông ngồi bên cây dương cầm đang trầm mặc, anh như một viên ngọc tỏa sáng trước mắt cô.
Từng nốt nhạc vang lên, khóe mi cô lại ngập tràn nước mắt. Sáu năm trước, anh ngồi bên cây đàn, chơi bản nhạc mà cô thích nhất, rồi biến mất. Sáu năm sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-duong-cam/2620039/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.