“Hàn Ngọc, chờ anh.”
Cô như chết lặng trong bóng tối lạnh lẽo ấy, giọng nói vẫn còn văng vẵng hòa vào không gian, hơi thở anh ấm áp như đang kề cận bên cô như thế, vậy mà, cô không thể nhìn thấy được anh, không thể tìm kiếm được bóng dáng thân thuộc ấy. Trong bóng đêm dày đặt sự u uất, lạnh lẽo, cô cứ bước đi mãi mà không biết mình đang tiến hay đang lui. Bước cho đến khi hai chân cô kiệt sức rã rời mà vẫn không tìm được một chút ánh sáng.
Tiếng nói quen thuộc tan trong sự lạnh lẽo, cô cảm nhận được một dòng nước dội thẳng vào mặt mình. Cơn đau nhức bắt đầu truyền tới, cô cảm thấy xương cốt dần rã ra, da thịt từng tất, từng tất như bị xé toạt đến kinh khủng. Màn đêm biến mất, trước mắt cô lòa nhòa những dòng nước chưa phai.
Hóa ra chỉ là trong đau đớn, cô mới cảm nhận được anh bên mình. Chờ anh? Đó chỉ là hy vọng sống sót cuối cùng mà cô tự đặt ra để ép mình phải kiên trì, phải gắng gượng chịu sự hành hạ như cõi địa ngục này. Trước mặt cô, trùng trùng những đau dớn, liệu cô còn chịu được bao lâu nữa khi giờ đây, thân thể cô chả khác nào tấm giẻ rách nhầy nhụa xương máu bị bỏ đi?
Hoàng Phong thờ ơ ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đen, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, bình thản nhã từng đợt khói. Người phụ nữ trước mắt hắn như một con búp bê bị bỏ đi, vô dụng với hắn. Hắn xem những màn tra tấn đến man
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-duong-cam/2620035/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.