Tôi là Liễu Phương Nghi, đây là cái tên mà bố Liễu đã đặt cho tôi ngay sau khi ông nhận nuôi tôi vào 28 năm trước.
Thật ra, cuộc đời tôi vô cùng ngắn ngủi, tôi chỉ sống được đến đây là cùng. Có người từng nói rằng, tại sao lại cứ đỗ lỗi cho hoàn cảnh? Vậy tôi xin hỏi rằng, đã có ai cho tôi cái quyền được chọn hoàn cảnh để sinh tồn chưa?
Nói đến sinh tồn, tôi không khỏi cảm thấy nhoi nhói trong lòng, mọi người biết không. Tôi, dù sao, cũng chỉ là một con người bình thường nhất trong tất cả mọi người. Nhưng tiếc rằng, đó là trước khi tôi mười lăm tuổi mà thôi.
Tôi vốn dĩ có một cơn ác mộng hằng đêm vẫn đeo bám, à không phải gọi là ký ức tâm tối mới đúng. Trong những giấc mơ chập chùng lo sợ. Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng thét gào của mọi người. Họ nói, chết rồi, ông ấy đã chết, bố Mễ Anh đã chết rồi.
Lý Mễ Anh, tôi nghe hiểu, đó là tên tôi, bố thường gọi tôi là Mễ Anh, bố rất yêu tôi, lúc nào cũng ôm ấp tôi như một báu vật,nhưng chết, tại sao bố lại chết. Chết là gỉ?
Lúc đó, tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ hai tuổi, tôi gắng gượng đứng lên muốn xem, nhưng không được. Tôi làm không được bởi vì trước đó, tôi đã không ăn rất lâu, và khóc rất nhiều vì đói, nhưng mà, bố, mẹ tôi chẳng ai đói hoài đến tôi cả.
Sau đó, trong những đêm mờ mịt, tôi giật mình tỉnh giấc. Ngay cả khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-duong-cam/2620008/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.