Trong lúc đó Thái Khôi Nguyên đang đứng bên Nguyệt Hâm Dao, khiến cho cô có chút lúng túng, cả 2 đều không biết nói gì chỉ liên tục nhìn về một phía để ngơ đi sự ngại ngùng này
"Hâm Dao, tốt rồi nhỉ"
"Hả...hả"
"Tốt rồi nhỉ, tất cả đều hoà thuận với nhau"
"Thật là tốt quá rồi nhỉ Hâm Dao"
Cậu vừa nói vừa quay sang Nguyệt Hâm Dao cười, nụ cười ấy đã phá tan đi bầu không khí ngại ngùng của cả 2, nụ cười ấy đã làm cho con tim của Nguyệt Hâm Dao đập liên hồi
Đây là rất lâu, cô mới có cảm giác này lần nữa, có lẽ Nhâm Phương Nhu nói đúng, nhưng chuyện quá khứ như những tờ giấy cũ, chỉ cần vò nát và vứt đi và viết một trang giấy mới cho chính mình
Chính nụ cười ấy đã giúp Nguyệt Hâm Dao có thể nói dù không hoàn toàn mất đi bản tính nhút nhát sợ hãi nhưng đã bớt đi được lòng nào
"Ừm, Khôi Nguyên, tớ cảm ơn cậu"
"Xem ra tớ đã có những người bạn rất tốt"
"Hả... hả..Hâm Dao sao..sao cậu lại khóc"
"Tớ...tớ không khóc, nhưng tớ không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra"
Nhâm Phương Nhu cũng đã để ý tới, cô chạy tới hỏi
"Hâm Dao, sao cậu lại khóc vậy?, tên họ Thái kia làm gì cậu sao?"
"Này...tớ không làm gì cả"
/Ôm lấy/
Nguyệt Hâm Dao bất ngờ ôm ấy Nhâm Phương Nhu khóc oà lên
"Hức..hức... Phương Nhu, tớ cảm ơn, tớ thực sự cảm ơn cậu"
"Nếu không có cậu, tớ chắc lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3649582/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.