Nguyệt Hâm Dao nhìn thấy Thái Khôi Nguyên cô liền che mặt và chạy đi nhưng
/nắm lại/
"Này...đừng chạy nữa...mẹ cậu đang rất lo đó"
"Thả..thả tôi ra..."
"Cậu..cậu là Nguyệt Hâm Dao đúng không?"
"Không...cậu nhận nhầm người rồi"
Nguyệt Hâm Dao đã không giữ được bình tĩnh nữa mà hất tay Thái Khôi Nguyên ra, nhưng vẫn bị cậu ta giữ lại được và xoay người cô về phía cậu
"Nguyệt Hâm Dao cậu bình tĩnh lại đã"
"Thả tôi ra...thả tôi ra .cậu làm gì vậy"
Nguyệt Hâm Dao tay che lấy mặt liên tục hét lên
"Xin cậu...mau bỏ tôi ra"
"Đừng nhìn tôi...xin cậu"
Thái Khôi Nguyên thấy vậy vẻ mặt của cậu cũng ủ rũ xuống nhẹ nhàng nói với Nguyệt Hâm Dao
"Này Hâm Dao, tớ không thấy cậu trông xấu xí chút nào"
"Ngược lại tớ còn thấy cậu rất xinh"
"Nên là cậu hãy bình tĩnh lại đi"
Nguyệt Hâm Dao dường như đã dần dần bình tĩnh khi nghe cậu đó, cô ngước lên nhìn Thái Khôi Nguyên nhưng vẫn che đi một bên mặt
Thái Khôi Nguyên mỉm cười bàn tay anh cầm lấy đôi tay nhỏ đang che mặt của Nguyệt Hâm Dao xuống
"Này...cậu thật sự rất đẹp đó...không giống như những tên kia nói chút nào"
Nguyệt Hâm Dao 2 bên mắt cô đã dần dần hiện lên những giọt nước mắt, giọng nói cô nghẹn ngào
"Cลุ่น…cau"
"Cậu...không thấy tôi trông rất xấu xí sao?
Đột nhiên Nguyệt Hâm Dao dường như mất bình tĩnh khi nói về vấn đề này, cô liên tục chất vấn Thái Khôi Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644716/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.