"Này...Này..Tĩnh Tĩnh" 
"Cậu bạn đó là ai vậy?" 
"Con nít như cậu không cần phải biết đâu" 
Nhâm Liếu Phương tỏ mặt nhìn Khánh Vỹ Tĩnh một cách tức giận 
"Tĩnh Tĩnh, chúng ta bằng tuổi đó... mình là trẻ con thì cậu cũng là trẻ con thôi" 
"Hứ..cậu đúng là đồ đáng ghét" 
Khánh Vỹ Tĩnh liền cười tiếp tục trêu chọc Nhâm Liễu Phương khiến cô ấy đỏ mặt 
"Phương Phương...cậu tức giận trong rất dễ thương đó" 
"Nhìn cậu giống Tiểu Bạch ở nhà khi xù lông lên" 
"Tĩnh Tĩnh...cậu còn trêu ghẹo tớ..tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa" 
Nhâm Liễu Phương liền quay đầu quay về lớp 
"Phương Phương... Phương Phương" 
"Được rồi...tớ xin lỗi...không ghẹo cậu nữa" 
"Hứ….." 
Nhâm Liễu Phương chỉ hứ một cái xong lơ Khánh Vỹ Tĩnh mà quay về, Khánh Vỹ Tĩnh thấy mình trêu ghẹo quá trớn liền đuổi theo 
"Phương Phương... Phương Phương" 
/bắt lấy tay/ 
"Nè Phương Phương" 
"Ủa... Phương Phương cậu sao thế" 
Khi Nhâm Liều Phương quay đầu lại cô đã đỏ mặt về những lời trêu ghẹo nãy của Khánh Vỹ Tĩnh 
"Cậu ấy bảo mình dễ thương....cậu ấy vừa nói mình dễ thương" 
"Phương Phương... Phương Phương..sao mặt cậu trông đỏ vậy?" 
"A.. làm gì bây giờ..mình ngại phải nhì cậu ấy trong bộ dạng này quá" 
"Cậu...cậu ấy còn đang nắm tay mình nữa" 
"Bình Tĩnh...Liều Phương mày phải bình tĩnh" 
"Cậu...đi theo tớ làm gì... Hứ" 
"Phương Phương...cậu vẫn giận à" 
"Được rồi...chúng ta đi ăn kem nhé tớ sẽ mua cho cậu" 
"Coi như quà đền bù cho cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644704/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.