"Chú Khánh, chú ở lại nhé" 
"Bây giờ con phải tới bệnh viện khác" 
"Nếu có chuyện gì hãy nói cho các y tá nhé chú" 
"Được..Cháu đi đi, làm phiền cháu rồi" 
Sau khi Trương Anh Kiệt đi, Khánh Hữu Tuấn nhẹ nhõm ngồi xuống 
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Khánh Vỹ Tĩnh và trác quản gia bước vô 
"Bố...người kiếm con ạ" 
Khánh Hữu Tuấn quay sang nhìn Khánh Vỹ Tĩnh, thần thái ông lúc này đã xìu đi một chút 
"Bố..bố sao thế" 
"Tĩnh Tĩnh à, lại đây..bố muốn con gặp một người" 
Khánh Vỹ Tĩnh từ từ bước nhìn thấy một người phụ nữ trên giường, cậu có cảm giác rất quen thuộc 
Khi nhìn kỹ lại miệng cậu há hốc ra, 2 bên khóe mắt cậu đã chảy những giọt nước mắt 
"Đây...đây là" 
"Tĩnh Tĩnh, là mẹ con đó, con nhớ không" 
"Cha...có thật không, có thật là mẹ không?" 
"Thật..cha không nói dối con đúng không..mẹ con vẫn còn sống" 
Khánh Vỹ Tĩnh nhào tới ngồi xuống bên cạnh Mộng Tuyết Nhu 
"Hức..hức...mẹ, con nhớ mẹ lắm" 
"Hức...hức..con tưởng mẹ đã bỏ con rồi chứ" 
Khánh Hữu Tuấn và trác quản gia nhìn trong lòng cũng xúc động 
"Tĩnh Tĩnh, là con trai con không được khóc" 
Khánh Hữu Tuấn bước tới bên Khánh Vỹ Tĩnh 
"Tĩnh Tĩnh cha muốn nói cho con một chuyện quan trọng này" 
Lúc này chắc vì tiếng ồn ào mà Mộng Tuyết Nhu đã dần dần tỉnh lại 
"Xin hỏi..cháu là ai vậy?" 
Khánh Vỹ Tĩnh cực kỳ ngỡ ngàng nhìn Mộng Tuyết Nhu mà hỏi 
"Mẹ...là con đây...mẹ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644430/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.