Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau
Mộng Tuyết Nhu tỏ ra khó hiểu trước Khánh Vỹ Tĩnh "Xin lỗi, ngài nhận nhầm người rồi ạ" "Không, ta không nhầm, em chắc chắn là người anh muốn tìm" "Xin lỗi ngài, tôi còn không biết ngài là ai" Khánh Vỹ Tĩnh liền nhớ ra "Đúng rồi, cô ấy bị mất ký ức..mình phải làm cho cô ấy nhớ lại" "Em đã mất trí nhớ sau vụ tai nạn, em không nhớ gì về vụ tai nạn hết sao" "Anh nói gì vậy?, vụ tai nạn gì cơ?" "Vụ tai nạn 5 năm trước...khi em đã tan làm" "Anh và Tĩnh Tĩnh đến đón em..thì chứng kiến một chiếc xe tải mất kiểm soát lao vào gây ra vụ tai nạn kinh hoàng' "Và em cũng là một nạn nhân dính trong đó" Mộng Tuyết Nhu đột nhiên trong đầu cô xuất hiện lại những ký ức trước đây khiên đầu cô trở nên đau đớn "A..đau quá, đầu tôi đau quá" "Tai nạn??...xe tải?" "5 năm trước...sao mình không nhớ gì cả" "Những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình là sao chứ?" "Vỹ Tĩnh, Hữu Tuấn hai người họ là ai chứ" "A..aa..đau quá" "Đầu mình..đầu mình..như muốn nổ tung vậy" Xong Mộng Tuyết Nhu liền ngất đi, Khánh Hữu Tuấn vô vùng sững sốt hoảng sợ khi thấy Mộng Tuyết Nhu ngất Ông liền bế Mộng Tuyết Nhu lên xe và phóng tới bệnh viện, khi đã tới Khánh Hữu Tuấn liền bế Mộng Tuyết Nhu vội vàng chạy vào "Anh kiệt..Anh kiệt có ở đây không, mau...mau gọi hắn tới đây" "Vâng..giám đốc để tôi gọi ạ" "Ngài được một chút...Bác sĩ Kiệt đang chạy tới ạ" Một lúc sau Trương Anh Kiệt vội vàng chạy xuống khi nghe thấy Khánh Hữu Tuấn tìm mình "Chú Khánh..sao vậy ạ" "Đây...đây là" "Nhanh sắp xếp phòng bệnh cho cô ấy, nhờ cậu khám cho cô ấy dùm tôi" "Vâng" "Này mau sắp xếp cho tôi một phòng bệnh, nhanh lên" Sau khi nhìn thấy Mộng Tuyết Nhu được đặt lên xe đẩy chở vào phòng bệnh, Khánh Hữu Tuấn trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm "Tuyết Nhu, em không thể xảy ra chuyện gì nữa" "Lần này anh sẽ không bao giờ để mất em nữa" Sau khoảng 30 phút sau, Trương Anh Kiệt bước từ phòng bệnh ra đến cạnh Khánh Hữu Tuấn "Chú Khánh, cô ấy đã không sao rồi, cô ấy chỉ ngất nhẹ thôi" "Con đã xét nghiệm phần đầu của cô ấy, phần đầu đã phải chịu một tác động rất mạnh khiến cho não bị tổn thương dẫn đến việc mất ký ức" "Ngoài ra cô ấy đã bị kiệt sức, chắc đó là lý do khiến cô ấy bị ngất" "Vậy sao, Anh Kiệt cảm ơn con nhiều" "Chú Khánh, con xin phép hỏi một câu" "Cô ấy..có lẽ nào là..." "Đúng vậy...Cô ấy chính là vợ của ta, người được cho rằng đã chết trong vụ tai nạn 5 năm trước" "Chú..chú nói thật sao, cô ấy chính là Khánh Tuyết Nhu?" "Đúng vậy" "Thần kỳ..thực sự thần kỳ, chú Khánh chúc mừng chú" "Anh Kiệt liệu có cách nào giúp cô ấy nhớ lại ký ức không?" "Có ạ, Cô ấy chỉ bị mất ký ức tạm thời" "muốn cô ấy nhớ lại, thì phải khiến cô ấy gợi nhớ về những điều quen thuộc" "hình ảnh, âm thanh, mùi, vị, xúc giác, suy nghĩ hoặc cảm xúc" Khi Trương Anh Kiệt vừa nói xong thì một cô y tá nên ghé vào tai Anh nói gì đó và rời đi "Chú Khánh, bây giờ cháu phải đi gặp viện trường, nào chú cần thì cứ gọi cho cháu nha" "Được rồi, cháu đi đi, cảm ơn cháu nhé" Sau khi Trương Anh Kiệt đi, Khánh Hữu Tuấn bước vào phòng bệnh Ông ngồi xuống nhìn Mộng Tuyết Nhu đang ngủ say, tay không kìm được mà vuốt ve khuôn mặt của cô "Tuyết Nhu, đã 5 năm rồi, anh cứ tưởng sẽ không còn gặp được em nữa" "Đúng là ông trời đã giúp anh tìm lại được em" "Tuyết Nhu anh sẽ làm em nhớ lại ký ức, khi đó cả gia đình ta sẽ đoàn tụ" "Gia đình?" Khánh Hữu Tuấn nhớ lại lời Trương Anh Kiệt đã nói để giúp Mộng Tuyết Nhu nhớ lại ký ức "Đúng rồi, nếu cho cô ấy gặp Tĩnh Tĩnh, thì chắc cô ấy sẽ nhớ lại gì đó" "Mình phải mau gọi trác quản gia" Xong ông liền lấy điện thoại gọi về nhà tìm Trác quản gia hỏi xem Khánh Vỹ Tĩnh đang ở đâu
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau