Mặc dù nhận định trước đó của Lạc Tú là đúng.
Nhưng điều đó không có nghĩa đó là quyết định sáng suốt của Lạc Tú.
Theo như mọi người giải thích thì Lạc Tú là kẻ nhát gan nên mới làm như thế.
Giống như không dám qua đêm ở bên ngoài, không dám mang theo Nhậm Quân, không thể tin tưởng đám người Vương Chí.
Một kẻ nhát gan sẽ lựa chọn như vậy.
Nhưng nhát gan cũng có nghĩa là sẽ có nguy hiểm, hơn nữa Lạc Tú chưa bao giờ đến đây, dựa vào cái gì mà chỉ huy bọn họ chứ?
Lão Hoàng là người đã từng đến đây, hơn nữa là người từ đầu đến cuối đều có quyền lên tiếng.
“Tốt nhất là đừng đi con đường này.” Lạc Tú lại nhắc nhở.
“Ngoại trừ con đường này dẫn đến lối vào thứ ba, không còn con đường nào khác.” Lão Hoàng nói lại.
“Còn nữa, đội trưởng Lạc à, tuy rằng tôi không nên nói như vậy.”
“Nhưng đội trưởng Lạc, nếu cậu đã làm đội trưởng thì phải có quyết định chính xác, chứ không phải chỉ dựa vào những thứ không xác thực khiến mọi người gặp nguy hiểm. Nếu cậu không hiểu biết gì thì tốt nhất nên im lặng đi.” Lão Hoàng nói chuyện đã chẳng còn khách sáo gì nữa.
Mọi người đã vào trong, Lạc Tú bất đắc dĩ phải đi theo họ.
“Tôi sợ con đường này sẽ không bình yên.” Lạc Tú vừa đi vừa lắc đầu nói.
“Đội trưởng Lạc, cậu vẫn còn trẻ, tôi không trách cậu, nhưng lần trước, lão già tôi đã đi vào từ con đường này, không có gì nguy hiểm cả. Với cả nói thật nha, đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337657/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.