Kỳ thật, trong lòng Cẩn Du có hơi tức giận, tuy nhiên cô ta vẫn cố gắng giữ phép lịch sự và tỏ ra lễ phép, Cẩn Du mở miệng nói:
“Anh Lạc, chuyến đi này của chúng ta không phải đi du lịch, mà là đi chấp hành nhiệm vụ, thậm chí có thể nói là mười phần chết chín, nếu anh còn suy nghĩ cho sự an toàn của cô gái này, thì tốt nhất vẫn là đừng dẫn theo cô ấy đi thì hơn.”
“Ừm, tôi hiểu rõ điều này, thực lực cô ấy cũng không tệ lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, hơn nữa có tôi ở đây rồi, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện.” Lạc Tú mở miệng nói với giọng hờ hững.
Lời này khiến hàng lông mày của Cẩn Du lại càng cau chặt.
“Anh Lạc, anh cần nghĩ kỹ lại?” Cẩn Du lại mở miệng nói lần nữa.
Thực lực của cô ta cũng không tồi?
Một cô gái yếu ớt thì có thực lực gì nổi cơ chứ?
Mà có anh ở đây, cô ta còn không thể xảy ra chuyện?
Chuyện này có khả năng không?
Anh thì có năng lực gì mà nói ra lời này?
Và quan trọng nhất chính là, Cẩn Du không muốn lại rước thêm một đứa con ghẻ nữa.
Bởi suy cho cùng, nếu rước thêm một gánh nặng nữa, có thể nói nguy hiểm lại tăng thêm một chút, đến lúc đó sẽ càng dễ liên lụy tới mọi người hơn.
Nhưng Lạc Tú lại rất kiên định.
“Không thành vấn đề, có thêm cô ấy lại tăng thêm sức mạnh.” Lạc Tú mở miệng nói lại lần nữa.
Điều này khiến Cẩn Du giận đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337651/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.