Vừa dứt câu, mặt Thẩm Tuấn Phong đổi sắc ngay lập tức…
“Sao như thế được?”
“Những người chơi thâm niên còn không thể nào làm được.” Thẩm Tuấn Phong tỏ vẻ không dám tin.
“Chà chà, mấy thứ anh đang chơi đều là mấy trò tôi chơi ngấy rồi mà thôi.” Lạc Tú lắc đầu.
Kiểu bí cảnh tập luyện này với Lạc Tú mà nói anh đã chơi ngao ngán cả rồi.
Thậm chí bản thân anh còn tự tạo ra một bí cảnh thế này rồi lừa một đống người vào tròng.
“Cho anh hay một bí mật nữa, ở thế giới thật, tôi tên Lạc Vô Cực!” Lạc Tú cười.
“Gì cơ?”
“Cậu chính là Lạc Vô Cực đệ nhất bảng Thiên Long ư?” Thẩm Tuấn Phong kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
“Có phải thú vị lắm không? Ông nội anh còn muốn nhận tôi làm thầy đấy.” Lạc Tú nhìn Thẩm Tuấn Phong.
“Đó cũng là…”
“Ông ta mà cũng có cửa ư?” Lạc Tú cười khẩy, ngắt lời Thẩm Tuấn Phong.
“Hahaha, haha.” Thẩm Tuấn Phong cười như phát điên.
Anh ta chấp nhận sự thật này.
Anh ta cười là vì biết gia tộc của mình sắp toang rồi, anh ta cười là cười sự ngu ngốc vô tri của mình.
Dám nghĩ đến chuyện giết một sự tồn tại như Lạc Tú.
Bây giờ anh ta mới hiểu, tại sao Lạc Tú lại sống sót được sau trò chơi thứ nhất.
Hoá ra là thế.
Nhà họ Thẩm xem như bỏ, đắc tội với một người mạnh như vậy trong thế giới thực, nhà họ Thẩm khó mà sống nữa.
“Trong trò chơi này, anh chỉ là một con kiến với tôi mà thôi.”
“Ở thế giới thật thì anh vẫn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337630/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.